Tuyển Thủ E-Sports Tài Năng

Chương 36 - Chương 36

/43


Lộ Viễn mở nhẹ cửa, đi ra bên ngoài hành lang nhưng vẫn cố đè giọng của mình nhỏ xuống.

"Chuẩn bị, sao vậy?"

Châu Lãm Phong nghe Lộ Viễn nói nhỏ như vậy thì đoán rằng người này hình như đang ngủ cùng ai đó, nhưng anh không muốn hỏi chuyện đời tư cá nhân của đồng đội cho nên cũng nhẹ giọng hỏi.

"Còn ai thức không?"

"Hàn Diễn đang thức dọn dẹp."

"Dọn dẹp?"

"Khi nãy chúng tôi có uống rượu."

"Ứ, ngủ đi."

Nói xong Châu Lãm Phong cũng ấn nút tắt cuộc gọi, sau đó liền chuyển qua tìm cái tên Hàn Diễn rồi không nghĩ ngợi gọi điện tới.

Hàn Diễn đang dọn dẹp bàn ăn thì nghe chuông điện thoại, cậu lập tức đi lại thì thấy màn hình "đội trưởng" gọi đến thì bắc máy.

"Em nghe đội trưởng."

"Còn thức không?"

"Dạ còn."

"Lục Dật về rồi, tôi không biết mật khẩu nhà nên đưa về nhà chung, cậu ra giúp tôi."



Châu Lãm Phong đúng hơn là mắc bệnh sạch sẽ, khi nãy thanh toán cũng nhờ ông chủ khiêng Lục Dật ra xe rồi quăng vào ghế sau, anh không muốn đụng vào Lục Dật vì người này uống rượu, trên người toàn mùi sợ đụng lên sẽ ám mùi hôi trên người anh không thích.

"Hả?"

Châu Lãm Phong không cho Hàn Diễn cơ hội trả lời, liền một phát cúp máy.

Hàn Diễn bên này thì đứng xịt keo cứng ngắc tại chỗ, nghe cái tên Lục Dật cậu không khỏi dấy lên một cảm giác có chút khó chịu, cậu không thích Lục Dật, hồi trước mới vào ZR hai người còn nói chuyện tạm bợ với nhau, lâu lâu còn chơi đánh đôi rồi live stream nhưng không biết vì một số lý do nào đó mà Hàn Diễn bắt đầu né tránh Lục Dật, còn tỏ thái độ khó chịu bây giờ gặp nhau chỉ đó chọc ngoáy nhau.

Lúc Hàn Diễn dọn dẹp rửa chén xong xuôi thì nghe ngoài cửa có tiếng động liền chạy ra xem, thì thấy Châu Lãm Phong bước vào một mình. Hàn Diễn thấy lạ, nên hỏi anh.

"Đội trưởng, quản lý đâu?"

"Ngoài xe."

Anh hất cằm, sau đó đưa chìa khóa xe của mình cho Hàn Diễn, ý tứ đủ để hiểu được Châu Lãm Phong muốn Hàn Diễn khiêng cái người đang say mèm kia vào.

Hàn Diễn vốn muốn cự tuyệt chuyện này thì nhớ ra Châu Lãm Phong có bệnh sạch sẽ, ghét bị ám mùi hôi cho nên cũng nuốt xuống bụng ngậm ngùi đi ra khiêng người kia vào.

Khi đi ra xe, mở cửa xe phía sau ra Hàn Diễn liền thấy Lục Dật đang dựa vào cửa bên kia yên lặng ngủ, tiếng thở đều đều mang theo chút hương rượu hòa vào trong cả không khí trong xe. Hàn Diễn chui vào, kéo tay của người kia về phía của mình rồi chật vật khiêng vào phòng cho quản lý.

Hàn Diễn không đặt nhẹ nhàng mà thẳng tay vứt người này lên trên giường, ghét bỏ quay mặt đi.

Sáng hôm sau Chu Sóc dậy rất sớm, 6 giờ sáng cậu đã dậy rồi, cậu đang chuẩn bị một ít quần áo cùng một số món đồ cần thiết dùng để đi đến Vân Nam.

Tối hôm qua Tống Dương có gọi điện đến cho cậu, hỏi han về lịch trình bay của cậu một chút rồi nói khi nào về thì dọn qua gaming house ở luôn, Chu Sóc đồng ý dù sao bây giờ căn nhà không có ai.

Chu Sóc chuẩn bị đồ xong thì đi mua đồ ăn sáng, ăn uống xong xuôi thì cũng 8 giờ, cậu bắc một chiếc xe đi đến sân bay thì cũng đã gần 8 giờ rưỡi. Ngồi đợi một chút thì cũng đến giờ check in lên máy bay.



Bay hơn 3 tiếng đồng hồ thì cũng tới sân bay Côn Minh. Chu Sóc gọi điện cho cậu của mình hỏi cậu đã tới chưa.

"Đang ở dưới bãi đỗ xe đợi cháu."

"Vâng ạ."

Cậu mang theo ba lô đi đến bãi đỗ xe thì thấy cậu Kính Đình của mình đang đứng trước xe hút thuốc, vừa thấy

Chu Sóc thì Kính Đình liền dụi tắt điếu thuốc trong tay.

Vừa thấy Kính Đình, Chu Sóc cúi đầu chào hỏi sau đó cũng lên xe. Chu Sóc lên xe thì mới giật mình nhận ra đây là xe của Kính Đình.

"Cậu chạy xe về ạ?"

"Ừ, chạy mất 2 ngày 1 đêm."

Hạ Môn cách Vân Nam rất xa, chạy xe mất hơn 20 giờ đồng hồ vậy mà cậu mình vẫn cố gắng chạy xa như thế để về đây.

"Cậu nghe nói cháu muốn làm nghề gì bên game đúng không? Thể thao điện tử nhỉ?"

"Dạ vâng ạ.”

"Tốt lắm, còn nhỏ vậy mà đã biết ước mơ của mình. Nếu như khi đó cậu không túng thiếu cũng đã giúp cháu học tiếp đến đại học rồi."

Kính Đình năm nay chỉ mới 26 tuổi, tên thật là Chu Kính Đình nhưng khi còn nhỏ ai cũng gọi là Kính Đình nên thành ra đâm quen,còn rất trẻ, là cậu út trong nhà, em trai được ba cậu cưng chiều nhất. Kính Đình từ nhỏ thích tranh ảnh, sau này lớn lên trở thành một nhiếp ảnh gia rất nối tiếng trong giới, khi ba cậu mất cùng mẹ cậu bên

Nga, tuy đanh bận bịu vì mới vào nghề nhưng Kính Đình vẫn bỏ công việc của mình lại phía sau một mình bay qua Nga đưa cậu về Trung Quốc nhưng do công việc nhiếp ảnh lúc ấy quá khó khăn, Kính Đình vét hết tiền của mình cũng chỉ đủ tiền vé bay qua bay lại của hai cậu cháu nên khi trở về thì đưa cho mẹ mình ở Vân Nam chăm sóc, Kính Đình biết ba cậu có một căn nhà ở Bắc Kinh liền đưa căn nhà đó cho Chu Sóc cùng mẹ mình lên đó sống.

/43

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status