Giang Vận vừa xem xong trận khi nãy thì phục sát đất luôn, chưa lần nào cậu thấy có người dí đến tận bệ đá cổ đòi đánh đòi giết người như thế cả mà còn không bị đánh chết nữa, cho dù giờ có đấu thì đường nào cũng thua thôi thì thà nhận thua sớm tốt hơn nhiều.
"Không đấu hả?"
"Em đánh với Mộc Thanh còn không thắng huống chi với Chu Sóc, không thắng nổi. Em nhận thua."
Giang Vận cười đau khổ giơ tay lên phất cờ trắng nhận thua trước sự lợi hại của Chu Sóc.
"Hơ hơ, Mộc Thanh theo anh lên tổng bộ, Chu Sóc em ở đây đợi anh giải quyết xong rồi chúng ta kí hợp đồng."
Nói xong Tống Dương dẫn theo Mộc Thanh rời khỏi nhà chung. Chu Sóc tháo tai nghe bỏ xuống, xoa nắn cổ tay một lúc rồi đi ra ngoài phòng khách ngồi. Tiền Vũ đi vào bếp lấy cho cậu một ly nước ép cam rồi đưa ra ngoài bàn cho Chu Sóc.
"Đợi anh Dương về chắc sẽ phải lâu, hay cậu đi ăn cùng chúng tui đi sẵn làm quen."
Chu Sóc đang định đồng ý với ý kiến của Tiền Vũ, đúng là cậu phải làm quen với tất cả thành viên trong ZR vì sau này sẽ là đồng đội và người sống chung một nhà với nhau, không sớm hay muộn cũng phải làm quen trước nhưng điện thoại cậu bổng reo lên, là một số lạ gọi tới, Chu Sóc nhìn dãy số một lúc đoán mãi không biết là ai nhưng cũng nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Alo."
"Alo, Chu Sóc phải không con? Dì là dì Lưu hàng xóm nè."
Nghe đến đây cậu cũng nhận ra người gọi đến cho mình là ai nhưng lại thắc mắc sao dì Lưu lại gọi điện cho mình.
"Trời ơi, bà của cháu đi đâu rồi."
"Chắc bà đi mua đồ rồi dì."
"Đi mua đồ thì dì điện thoại cho con làm gì, dì điện cho bà cậu cũng không nghe máy, qua nhà cũng không nghe thấy tiếng điện thoại trong nhà. Cháu mau về đi."
"Vâng, cháu về."
Chu Sóc nghe cũng hơi lo lắng, giờ này cũng là giờ chiều gần tối, bà của cậu rất ít ra ngoài khi giờ này giờ lại nhận thêm cuộc điện thoại này cậu quả thật có chút lo lắng, lập tức đứng dậy bỏ điện thoại vào trong túi.
"Không ở ăn sao Chu Sóc?"
Hàn Diễn đi ra thì thấy Chu Sóc đang định đi về, định là cùng nhau đi ăn mà sao giờ Chu Sóc lại có ý định quay về nhà vậy.
"Nhà em có việc gấp, xin phép ạ."
Cậu cúi đầu lễ phép rồi lại rút điện thoại ra, vào app đặt xe, đi ra ngoài huyền quang mang dày vào rồi đi nhanh chạy ra ngoài để về nhà.
Lúc Chu Sóc về đến nhà thì trời cũng đã tối hoàn toàn, từ xa chạy đến cậu vẫn thấy cửa nhà đóng kín, cửa sổ mở như lúc cậu đi ra ngoài bên trong cũng không thấy sáng đèn, chỉ có ngọn đèn yếu ớt của đèn năng lượng Mặt Trời. Từ khi cậu làm có tiền thì đã lắp cho căn nhà nhỏ này mấy cái đèn năng lượng để tiết kiệm điện, nhưng dạo này trời cứ mưa miết nên ở nhà bà cậu luôn tắt đèn năng lượng mà bật đèn điện nhưng bây giờ đèn điện lại không sáng.
Chu Sóc đi lại mở cửa nhà, tiện tay bật chiếc đèn điện soi sáng căn nhà, nhìn quanh trong nhà thì không thấy bóng dáng bà đâu, cậu biết bà cậu vẫn chưa về nên rút điện thoại ra gọi điện nhưng đúng thật như cậu đoán, không ai bắt máy.
Chu Sóc cố bình tĩnh nhớ lại lúc cậu ra khỏi nhà bà cậu đã nói gì.
"Bà, cháu đi tối về."
Bà cụ đang tập thể dục ngoài sân nghe thế im lặng, Chu Sóc không thấy bà trả lời thì mang giày vào đi vòng ra ngoài sân thì thấy bà đang tập thể dục, lên tiếng gọi lần nữa.
"Bà ơi, cháu đi rồi tối về."
"Bà nghe rồi, đi đi, về sơm."
Cậu vội đi cho nên cũng không nhìn thấy biểu cảm đượm buồn kia của bà, quay người liền rời đi. Bây giờ nhớ lại mới cảm thấy khi ấy bà đã có gì đó không đúng
Chu Sóc đi vội vào phòng ngủ của bà, thấy căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng nhưng đồ dùng của bà lại chẳng còn ở trong phòng nữa, cậu chạy ngay đến tủ quần áo, mở ra thì không thấy bộ quần áo nào nữa cả. Chu Sóc cảm thấy lo sợ rồi, tim cậu bây giờ đập rất nhanh, đầu cảm thấy hơi choáng. Bỗng dưng điện thoại reo lên, cậu thở không thông, rút điện thoại ra xem thì thấy là số của bà, cậu nhận ngay cuộc gọi.
"Alo, Sóc nhi."
Khi nghe âm thanh quen thuộc từ đầu dây bên kia thì tim cậu đang bị treo lơ lửng cũng nhẹ rơi xuống, cậu ổn định lại cảm xúc của mình rồi mới trả lời bà cụ.
"Bà, bà đang ở đâu thế?"
"Bà đang ở sân bay Côn Minh."
Sân bay Côn Minh? Chu Sóc tưởng mình bị lãng tai nghe nhầm từ siêu thị Cố Miên thành sân bay Côn Minh.
"Gì ạ? Siêu thị nào? cháu đến đón bà."
"Siêu thị cái gì, sân bay Côn Minh, bà đang đợi Kính Định đến đón bà về Vân Nam."
Lúc này Chu Sóc cũng đã xác định được bà của mình chính xác là đang ở đâu rồi, thế mà lại chạy về Vân Nam không nói với cậu một câu nào, mua vé hết cả rồi giờ đi hết rồi mới nói với cậu.
"Không đấu hả?"
"Em đánh với Mộc Thanh còn không thắng huống chi với Chu Sóc, không thắng nổi. Em nhận thua."
Giang Vận cười đau khổ giơ tay lên phất cờ trắng nhận thua trước sự lợi hại của Chu Sóc.
"Hơ hơ, Mộc Thanh theo anh lên tổng bộ, Chu Sóc em ở đây đợi anh giải quyết xong rồi chúng ta kí hợp đồng."
Nói xong Tống Dương dẫn theo Mộc Thanh rời khỏi nhà chung. Chu Sóc tháo tai nghe bỏ xuống, xoa nắn cổ tay một lúc rồi đi ra ngoài phòng khách ngồi. Tiền Vũ đi vào bếp lấy cho cậu một ly nước ép cam rồi đưa ra ngoài bàn cho Chu Sóc.
"Đợi anh Dương về chắc sẽ phải lâu, hay cậu đi ăn cùng chúng tui đi sẵn làm quen."
Chu Sóc đang định đồng ý với ý kiến của Tiền Vũ, đúng là cậu phải làm quen với tất cả thành viên trong ZR vì sau này sẽ là đồng đội và người sống chung một nhà với nhau, không sớm hay muộn cũng phải làm quen trước nhưng điện thoại cậu bổng reo lên, là một số lạ gọi tới, Chu Sóc nhìn dãy số một lúc đoán mãi không biết là ai nhưng cũng nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Alo."
"Alo, Chu Sóc phải không con? Dì là dì Lưu hàng xóm nè."
Nghe đến đây cậu cũng nhận ra người gọi đến cho mình là ai nhưng lại thắc mắc sao dì Lưu lại gọi điện cho mình.
"Trời ơi, bà của cháu đi đâu rồi."
"Chắc bà đi mua đồ rồi dì."
"Đi mua đồ thì dì điện thoại cho con làm gì, dì điện cho bà cậu cũng không nghe máy, qua nhà cũng không nghe thấy tiếng điện thoại trong nhà. Cháu mau về đi."
"Vâng, cháu về."
Chu Sóc nghe cũng hơi lo lắng, giờ này cũng là giờ chiều gần tối, bà của cậu rất ít ra ngoài khi giờ này giờ lại nhận thêm cuộc điện thoại này cậu quả thật có chút lo lắng, lập tức đứng dậy bỏ điện thoại vào trong túi.
"Không ở ăn sao Chu Sóc?"
Hàn Diễn đi ra thì thấy Chu Sóc đang định đi về, định là cùng nhau đi ăn mà sao giờ Chu Sóc lại có ý định quay về nhà vậy.
"Nhà em có việc gấp, xin phép ạ."
Cậu cúi đầu lễ phép rồi lại rút điện thoại ra, vào app đặt xe, đi ra ngoài huyền quang mang dày vào rồi đi nhanh chạy ra ngoài để về nhà.
Lúc Chu Sóc về đến nhà thì trời cũng đã tối hoàn toàn, từ xa chạy đến cậu vẫn thấy cửa nhà đóng kín, cửa sổ mở như lúc cậu đi ra ngoài bên trong cũng không thấy sáng đèn, chỉ có ngọn đèn yếu ớt của đèn năng lượng Mặt Trời. Từ khi cậu làm có tiền thì đã lắp cho căn nhà nhỏ này mấy cái đèn năng lượng để tiết kiệm điện, nhưng dạo này trời cứ mưa miết nên ở nhà bà cậu luôn tắt đèn năng lượng mà bật đèn điện nhưng bây giờ đèn điện lại không sáng.
Chu Sóc đi lại mở cửa nhà, tiện tay bật chiếc đèn điện soi sáng căn nhà, nhìn quanh trong nhà thì không thấy bóng dáng bà đâu, cậu biết bà cậu vẫn chưa về nên rút điện thoại ra gọi điện nhưng đúng thật như cậu đoán, không ai bắt máy.
Chu Sóc cố bình tĩnh nhớ lại lúc cậu ra khỏi nhà bà cậu đã nói gì.
"Bà, cháu đi tối về."
Bà cụ đang tập thể dục ngoài sân nghe thế im lặng, Chu Sóc không thấy bà trả lời thì mang giày vào đi vòng ra ngoài sân thì thấy bà đang tập thể dục, lên tiếng gọi lần nữa.
"Bà ơi, cháu đi rồi tối về."
"Bà nghe rồi, đi đi, về sơm."
Cậu vội đi cho nên cũng không nhìn thấy biểu cảm đượm buồn kia của bà, quay người liền rời đi. Bây giờ nhớ lại mới cảm thấy khi ấy bà đã có gì đó không đúng
Chu Sóc đi vội vào phòng ngủ của bà, thấy căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng nhưng đồ dùng của bà lại chẳng còn ở trong phòng nữa, cậu chạy ngay đến tủ quần áo, mở ra thì không thấy bộ quần áo nào nữa cả. Chu Sóc cảm thấy lo sợ rồi, tim cậu bây giờ đập rất nhanh, đầu cảm thấy hơi choáng. Bỗng dưng điện thoại reo lên, cậu thở không thông, rút điện thoại ra xem thì thấy là số của bà, cậu nhận ngay cuộc gọi.
"Alo, Sóc nhi."
Khi nghe âm thanh quen thuộc từ đầu dây bên kia thì tim cậu đang bị treo lơ lửng cũng nhẹ rơi xuống, cậu ổn định lại cảm xúc của mình rồi mới trả lời bà cụ.
"Bà, bà đang ở đâu thế?"
"Bà đang ở sân bay Côn Minh."
Sân bay Côn Minh? Chu Sóc tưởng mình bị lãng tai nghe nhầm từ siêu thị Cố Miên thành sân bay Côn Minh.
"Gì ạ? Siêu thị nào? cháu đến đón bà."
"Siêu thị cái gì, sân bay Côn Minh, bà đang đợi Kính Định đến đón bà về Vân Nam."
Lúc này Chu Sóc cũng đã xác định được bà của mình chính xác là đang ở đâu rồi, thế mà lại chạy về Vân Nam không nói với cậu một câu nào, mua vé hết cả rồi giờ đi hết rồi mới nói với cậu.
/43
|