Tuyển Thủ E-Sports Tài Năng

Chương 21 - Chương 21

/43


Tiền Vũ tạm biệt Chu Sóc, lên xe taxi ngồi trở về gaming house của ZR.

“Em về sớm vậy?”

Vừa vào nhà thì liền thấy ngay anh trai Du Diễn ngồi ôm túi bánh khoai tây chiên, khoanh chân vừa ăn vừa xem tivi. Tiền Vũ thấy thế cũng đi lại, cởi khẩu trang, mũ và áo khoác qua quăng sang một bên rồi ngồi ăn cùng với Du Diễn.

“Dạ, Sóc Sóc có việc không đi ăn nữa”

“Khéo quá, anh cũng chưa ăn. Chúng ta gọi gì đó về ăn đi”

“Những người còn lại đâu? cô giúp việc không nấu gì cho chúng ta hả anh?”

“Đội trưởng thì về nhà một chuyến rồi, chắc có việc, còn anh Dương nhốt mình trong phòng làm việc nãy giờ, gọi thì anh ấy nói đang bận gì gì đó. Lộ Viễn đi giờ này chưa về. Anh thấy đói quá nên tạm ăn khoai tây chiên nè.”

“À, vậy chúng ta đặt đồ ăn đi, em muốn ăn hải sản” - Vừa nói cậu nhóc vừa lấy điện thoại từ túi quần ra, mở app đặt đồ ăn lên, nghiêng người lại gần Du Diễn để chọn đồ ăn cho bữa tối.

“Anh đang thèm gà rán Tiểu Vũ ơi, nhưng anh cũng muốn ăn thêm hải sản.”

“Vậy chúng ta đặt cả hai đi anh, em cũng muốn ăn gà.”

Hai người ngồi với nhau chọn đồ ăn một hồi thì giỏ thanh toán cũng hơn 5 món ăn. Có hải sản có gà rán, thêm đồ uống rồi tráng miệng cho đến bánh ngọt.

“Xong! đợi đồ ăn thôi.” - Tiền Vũ thanh toán qua app xong cũng bỏ điện thoại xuống, thò tay gắp lấy một miếng khoai tây chiên bỏ miệng.

Nói đến ăn uống thì trong cả cái ZR này chỉ có mỗi Du Diễn và Tiền Vũ là ăn nhiều nhất và cũng là hai thành viên ăn mãi không tăng thêm kí lô nào của đội. Du Diễn còn có thể nói là đầy đặn, thân hình chuẩn nhưng Tiền Vũ lại thuộc dạng ăn bao nhiêu cũng như vậy. Mới lúc về ZR cậu còn bị chuẩn đoán là suy dinh dưỡng, Tống Dương hết sức lo lắng về trình độ sức khỏe này của cậu, ép cậu ăn cậu uống để cậu lên cân, nhưng khi đó cậu lại rất kén ăn, ít ăn vô cùng, may sao có Du Diễn, con người sành ăn, luôn luôn rủ Tiền Vũ đi ăn chung và thêm Lộ Viễn cứ hễ ra ngoài là đem đồ ăn về. Bây giờ xem ra cậu không những có da có thịt hơn trước rất nhiều và cũng rất là thích ăn uống.

Hai người vừa xem tivi, vừa ăn khoai tây chiên một lúc thì bên ngoài cửa có người bước vào, hai tay cầm theo cả đống túi đồ ăn.

“Hai người đặt gì nhiều đồ ăn vậy?” - Lộ Viễn vừa mới ra ngoài về, thấy trước cổng có người giao đồ ăn liền biết ngay là ai đặt, tiện tay đem vào giúp.



Du Diễn cùng Tiền Vũ thấy vậy liền nhanh chân chạy ra nhận hàng của mình, lúc đầu bỏ đồ ăn vào giỏ hàng không thấy nó nhiều nhưng khi giao tới rồi mới thấy đồ ăn đặt có chút hơi lố.

“Viễn ca, anh ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

"Ò."

Lộ Viễn cùng Du Diễn nhìn nhau sau đó không hẹn mà cùng một suy nghĩ 'cậu nhóc này hình như có thái độ hơi khác với mình/Lộ Viễn.

“anh Du Diễn, anh không ăn à?”

Du Diễn không đứng với Lộ Viễn nữa, anh nhanh chóng xách đồ ăn trên tay vào ăn cùng với Tiền Vũ.

Bên Chu Sóc. Cậu vừa về nhà đã nhanh chóng ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức bay ra từ trong nhà ăn, sáng đến giờ cậu ăn rất ít, khi về đến nhà nghe thấy mùi đồ ăn bà cụ làm cho mình liền cảm thấy ấm lòng, thay giày rồi bước vào trong nhà.

“Về rồi à, rửa tay ăn cơm thôi.”

“Dạ vâng”

Chu Sóc đi vào nhà vệ sinh, rửa tay sạch sẽ xong rồi bước ra ngoài phụ bà cụ bưng đồ ăn ra ngoài bàn.

“Hôm nay chơi có vui không?” - Bà gắp cho Chu Sóc một miếng thịt nạt kho bỏ vào trong bát cậu.

“Vui ạ”

Nghe xong bà chẳng nói gì thêm, im lặng ngồi ăn cơm, cả một buổi ăn hai bà cháu chẳng nói nhau câu nào. Không khí yên bình này Chu Sóc thấy có chút hơi lạ, bình thường bà sẽ kể rất nhiều chuyện cho cậu nghe nhưng hôm nay lại chẳng kể gì cho cậu, làm cho cậu có chút hơi nôn nóng.

“Bà... ” - Chưa kịp nói gì thì cậu liền bị bà cắt ngang.



“Được rồi được rồi, bà không ép cháu về Vân Nam với bà nữa, được chưa?”

" "

“Cháu muốn ở lại Bắc Kinh thì cứ ở, lâu lâu bà lên thăm cháu. Cháu lớn rồi, có thể lo cho bản thân, có thể làm những việc mình thích, bà già này cũng thấy yên tâm lắm”

“Cháu biết...”

“Nhưng Tiểu Sóc nhỏ của bà, bà lớn tuổi rồi, thành phố tấp nập này từ lâu đã không thích hợp với bà nữa. Huống hồ chi...huống hồ chi, ở Vân Nam còn có căn nhà của bà, còn có anh chị em hàng xóm gắn kết đã lâu với bà, còn...lão già Khương còn đang đợi bà ở nhà...Bà không thể để ông ấy lạnh lẽo nằm ở đó một mình mãi”

Bà ngoại cậu rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc đau buồn này, quả thật nếu như quá khứ gia đình cậu không xảy ra chuyện tồi tệ thì có lẽ bây giờ bà đang sống yên bình vui vẻ ở mảnh đất Vân Nam yên bình kia, không phải ép buộc bản thân chăm sóc Chu Sóc ở cố đô Bắc Kinh sa hoa ồn ào này. Nhiều lần Chu Sóc cũng bảo bà về quê nhưng bà lại không nỡ rời xa Chu Sóc và Chu Sóc cũng thế, hai bà cháu đã nương tựa nhau sống bao lâu nay giờ một trong hai rời đi quả thật không ai nỡ.

“Bà ngoại, khi nào bà muốn về Vân Nam.”

“Khi nào cháu thật sự vững chắc vị trí của mình.”

“Được, tuần sau, tuần sau cháu đưa bà về. Cháu hứa tuần sau sẽ vững chắc vị trí ấy trong tay.”

Bà cụ tuy không hiểu gì về công việc của Chu Sóc nhưng bà biết vọng ước của cháu trai mình cao cỡ nào, biết được vị trí mà cháu mình vươn tới cao đến đâu. Bà hiểu cháu mình, cũng tin cháu mình.

“Ừ, vậy tuần sau bà gọi cho dì Phương dưới Vân Nam, dọn dẹp giúp lại căn nhà, khi nào về bà có thể yên tâm mà sống”

“Bảo dì ấy có món nào hư hại, hay có chỗ nào không tốt cứ kêu người sửa lại, cháu sẽ gửi tiền về”

“Cháu nói làm như mình rất dư tiền.”

“Quả thật, có chút dư”

Hai bà cháu vui vẻ cùng nhau ăn cơm, ăn xong Chu Sóc cũng giúp bà ngoại mình dọn dẹp chén bát, ngồi ăn bánh uống trà với bà một chút rồi mới đi vào phòng của mình.

/43

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status