Lần này, Châu tiên sinh không dễ dàng bỏ qua cho ông ta nữa. Ông lập tức rút một vật từ sau hông ra, sau đó ngồi xổm xuống rồi dí thứ đó vào cổ họng Thẩm Dũng.
Lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo kề vào yết hầu yếu hại nhất của con người. Thẩm Dũng giật bắn mình, ngay cả tiếng kêu gào cũng ngừng bặt, nhìn Châu tiên sinh với vẻ kinh hãi tột độ "Ông... Ông muốn làm gì? Giữa ban ngày ban mặt, ông làm vậy là phạm pháp đấy "
Châu tiên sinh nói với Thẩm Dũng "Người của sòng bạc muốn mấy ngón tay của mày?"
Thẩm Dũng nhìn chằm chằm vào con dao kề cổ, không trả lời câu hỏi của Châu tiên sinh.
Châu tiên sinh thấy vậy, tay cầm dao lại ấn tới thêm một chút.
Thẩm Dũng cảm nhận được lưỡi dao sắc lạnh đang áp sát vào khí quản của mình, chỉ cần đâm vào một chút, e rằng hơn nửa cái cổ của ông ta sẽ bị cắt đứt.
Người của sòng bạc ép từng bước, Thẩm Dũng cũng từng bị đe dọa đến tính mạng.
Tuy thường hay nói những lời như dùng dao chém chết, chặt ngón tay, ném xuống sông cho cá sấu ăn các kiểụ
Nhưng trước giờ người của sòng bạc chỉ uy hiếp bằng lời nói, cho đến nay vẫn chưa có lần nào làm thật.
Lần đầu tiên bị người ta cầm hung khí sắc bén dí sát như vậy, hai chân Thẩm Dũng run như cầy sấy, đâu còn dám phản kháng, ông ta lắp bắp nói "Tám, tám ngón..."
Châu tiên sinh lạnh lùng nói "Một là thả người, hai là không cần người của sòng bạc ra tay, tao chặt ngón tay của mày ngay bây giờ."
Giọng ông không lớn, lại quay lưng về phía mọi người. Lúc này ngoài Thẩm Dũng ra, hoàn toàn không ai nhìn rõ ông đang làm gì, càng không nghe thấy lời ông nói.
Nhưng Thẩm Dũng hiểu rõ, Châu tiên sinh tuyệt đối là người đã từng nhuốm máụ
Đối với ông mà nói, có lẽ chặt tám ngón tay cũng chỉ như thái củ cải mà thôi.
Hai nghìn tệ tiền sính lễ tuy nhiều, nhưng nhiều mấy cũng không quý bằng ngón tay của ông ta.
Người của sòng bạc cho mấy ngày gia hạn, còn người đàn ông trước mắt này, chỉ cần sơ sẩy một chút, không chừng ông thật sự sẽ chặt đứt ngón tay ông ta ngay tại chỗ
Thẩm Dũng sợ vỡ mật, liên tục gật đầu đồng ý "Thả thả thả, tôi thả là được chứ gì..."
"Nói to lên, để tất cả mọi người đều nghe thấy lời của mày." Châu tiên sinh nói.
"Thả Tôi thả cho Tú Phân và hai đứa con gái đi. Các người đi ngay bây giờ đi, mau đi đi " Thẩm Dũng bị Châu tiên sinh ép buộc, hét lớn.
Châu tiên sinh lập tức cất dao đi, đứng dậy nhìn về phía Tú Phân.
Từ góc nhìn của mọi người, sau khi đá ngã Thẩm Dũng, dường như Châu tiên sinh chỉ cúi đầu nói nhỏ vài câu với Thẩm Dũng, đã khiến ông ta sợ đến suýt tè ra quần.
Lúc này nghe thấy lời của Thẩm Dũng, tất cả mọi người đều nhìn Châu tiên sinh với vẻ khó tin.
Tú Phân cũng tràn đầy cảm kích, rối rít cảm ơn "Cảm ơn ngài, tôi thật lòng cảm ơn ngài "
Bà vừa nói vừa sợ Thẩm Dũng đổi ý, một tay kéo Thẩm Huệ Huệ, đồng thời vẫy tay với Thẩm Thiên Ân đang đứng cách đó không xa, nói "Thiên Ân, chúng ta đi."
Thẩm Thiên Ân đâu thể ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Cô ta chỉ tỏ vẻ đáng thương một chút thôi mà, Tú Phân đột nhiên lại quyết định muốn mang cả hai đứa con gái đi. Sợ đến mức cô ta phải vội vàng nhắc nhở Thẩm Dũng, để ông ta ngăn cản hành động của Tú Phân. Kết quả tuyệt nhiên không ngờ rằng, Tú Phân xưa nay vốn yếu đuối không chỉ lập tức phản kháng Thẩm Dũng, mà người đàn ông Tú Phân dẫn về thậm chí còn ra tay
Kiếp trước dù Tú Phân có van xin thế nào, Châu tiên sinh cũng không hề ra tay giúp đỡ.
Thẩm Thiên Ân muốn theo Tú Phân vào hào môn, chủ động tranh giành cơ hội. Đồng thời cô ta luôn ám chỉ với mọi người rằng, bộ dạng da bọc xương của Thẩm Huệ Huệ thì không có người đàn ông nào thèm lấy. Dù Thẩm Dũng muốn bán cô thì cũng phải chữa khỏi bệnh cho cô đã, không mất ba năm năm năm thì hoàn toàn không chữa khỏi được.
Tú Phân nghĩ lại cũng thấy có lý.
Bà hoàn toàn không hiểu gì về hào môn, con đường phía trước hoàn toàn mờ mịt. Thay vì mang theo Thẩm Huệ Huệ ốm yếu đi mạo hiểm, chi bằng bà tạm thời để cô ở lại thôn Phúc Thủy quen thuộc này, sau đó hãy tính cách khác.
Thẩm Thiên Ân đã thành công đẩy được Thẩm Huệ Huệ ra, giành lấy suất được theo mẹ rời khỏi nơi này.
/735
|