Ông ta không thích hai đứa con gái, nhưng chưa từng động thủ với chúng.
Dù sao đứa lớn xinh đẹp nên có thể bán được giá tốt. Đứa thứ hai gầy trơ xương, một cơn gió cũng thổi bay được, sống sót đã là may mắn lắm rồi, lỡ đánh chết nó cũng phiền phức cho ông ta.
Chỉ có một lần ngoài ý muốn là Thẩm Huệ Huệ vô tình bắt gặp cảnh Thẩm Dũng đánh người, sợ đến đứng sững ra ngay tại chỗ.
Sau đó Thẩm Huệ Huệ lên cơn sốt cao, ốm nặng một trận.
Cơ thể vốn đã yếu ớt, sau trận ốm đó thì sắc mặt lại càng vàng vọt như sáp.
Kể từ đó, Thẩm Huệ Huệ trở nên ngây ngô khờ khạo, khoảng cách giữa cô và Thẩm Thiên Ân ngày càng lớn.
Nghĩ đến đủ chuyện đã qua, Tú Phân càng thêm hạ quyết tâm. Bất kể dùng cách gì, bà nhất định phải đưa cả hai cô con gái ra khỏi thôn Phúc Thủy ngay hôm nay.
Tú Phân liếc nhìn bầu trời u ám, nói với Thẩm Dũng "Có những chuyện không cần phải nói trước mặt bọn trẻ."
Nói rồi, Tú Phân bảo hai cô con gái "Trời sắp mưa rồi, các con ra xe hơi ngồi trước đi, lát nữa mẹ ra tìm hai đứa được không?"
Nói xong, nhân lúc Thẩm Dũng chưa kịp phản ứng, Tú Phân lập tức đẩy hai con gái ra ngoài.
Bên ngoài toàn là người dân trong thôn đang vây xem, chỉ cần đẩy được bọn trẻ vào giữa đám đông, Thẩm Dũng có muốn chặn lại cũng khó.
Tú Phân dùng hết sức muốn đẩy hai đứa con ra trước. Nhưng không ngờ, lúc nãy vì sợ bà bị Thẩm Dũng đánh nên Thẩm Huệ Huệ đã nắm chặt cánh tay bà không buông, hoàn toàn không đẩy cô ra được.
Còn bên phía Thẩm Thiên Ân, tuy cô ta đã bị đẩy ra ngoài, nhưng ngay giây sau, cô ta không những không đi mà còn quay ngược lại, vòng về đứng cạnh Tú Phân.
Không chỉ vậy, sau khi quay lại, Thẩm Thiên Ân còn lập tức lên tiếng "Mẹ, mẹ lấy đâu ra hai nghìn tệ chứ? Bố mà biết mẹ lừa bố, chắc chắn bố sẽ nổi giận đó "
Xưa nay cô con gái lớn Thẩm Thiên Ân vốn thông minh, Tú Phân cũng rất thích sự lanh lợi của cô ta.
Nhưng bà không tài nào ngờ được, có ngày sự lanh lợi này lại dùng không đúng chỗ.
Đến Thẩm Dũng còn chưa phát hiện ra bà đang lừa ông ta, vậy mà Thẩm Thiên Ân không chỉ nhận ra ngay lập tức, lại còn nói toạc ra nữa?
Tốn bao nhiêu công sức thuyết phục mà hai đứa con gái vẫn chưa đi được, Tú Phân vô cùng sốt ruột trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ cao thâm khó đoán "Mẹ tự khắc có cách lấy tiền, các con cứ ra xe ngồi chờ mẹ là được."
Bà vừa nói vừa nhìn về phía Thẩm Huệ Huệ, người tỏ ra khá bình tĩnh hôm nay "Huệ Huệ, con và chị cùng đi ra xe chờ mẹ đi."
Tú Phân vừa dứt lời. Không đợi Thẩm Huệ Huệ trả lời, Thẩm Dũng bên cạnh đã kịp phản ứng "Tú Phân, mày định lừa tao hả? Muốn dụ cả hai đứa con gái đi mất, sau đó trơ mắt nhìn tao chết à "
Tú Phân đáp "Xe hơi còn đậu ở đây, tôi cần gì phải lừa ông."
"Vậy thì khó nói lắm." Thẩm Dũng ngờ vực nói "Gái tân còn nguyên cũng chỉ bán được hai nghìn tệ, đồ đàn bà nát như mày, thằng nào ngu mới cho mày hai nghìn tệ Hồi bố mẹ mày bán mày cho tao cũng chỉ có ba trăm tệ thôi..."
"Thẩm Dũng " Tú Phân quát lên "Để bọn trẻ ra xe, tôi ở lại đây, lẽ nào ông còn sợ tôi chạy mất à?"
"Không được " Nhờ Thẩm Thiên Ân nhắc nhở, lần này Thẩm Dũng đã cảnh giác hơn. Ông ta nói với Tú Phân "Hàng đã xài rồi như mày giữ lại thì có ích gì? Hai đứa con gái mà chạy mất thì tao biết tìm tiền ở đâu?"
Nói rồi, ông ta tiến thẳng lên một bước chặn ngay cửa chính, chặn đường đi của họ "Giao tiền ra trước, không thì đừng hòng đứa nào đi được "
Thôn trưởng đứng bên cạnh thấy vậy, vội vàng tiến lên khuyên can "Thẩm Dũng, hai người ly hôn rồi, Tú Phân không còn là vợ ông nữa. Trước đó ông cũng đã đồng ý để bà ấy dẫn một đứa con gái đi cơ mà."
"Giờ bà ta muốn mang đi cả hai, một cọng lông cũng không để lại cho ông đây " Thẩm Dũng chửi bới "Không lấy được tiền, ngón tay của tao coi như xong đời Cái đồ đĩ độc ác như mày cố tình muốn hại chết tao phải không?"
Tú Phân nhìn Thẩm Dũng đang lăm le động thủ bất cứ lúc nào, sau đó lại nhìn về chiếc xe hơi ở phía xa.
Cả dân trong thôn lẫn người trong xe đều đang dõi theo từng cử chỉ hành động của họ.
Tú Phân ôm chặt hai con gái, trong lòng quyết một phen, nói với Thẩm Dũng "Đúng thế, tôi đang lừa ông đấy Tôi muốn dẫn cả hai đứa con gái đi, ông mà bị người của sòng bạc đánh chết ngay tại chỗ thì càng tốt "
"Mẹ mày..." Thẩm Dũng rít lên một tiếng chửi thề, lập tức vung nắm đấm về phía Tú Phân.
/735
|