Mợ đến thay cô, để cô ra ngoài ăn cơm tối trước.
Trong sân vẫn còn không ít người, bốn chiếc bàn tròn đã được bày sẵn cho cơm chiềụ
Tống Khuynh Thành không ăn uống gì, chỉ tùy tiện tìm một chỗ ngồi, chưa ăn được mấy miếng cơm, ở cổng đã vang lên tiếng nói, người giúp việc đang hỏi đối phương là ai, có lẽ vì tò mò nên những người khác cũng quay đầu lại.
Ở cổng tứ hợp viện, buổi chiều tre0 một ngọn đèn lớn, chiếu cả sân sáng như ban ngày.
Tống Khuynh Thành cũng ngẩng đầu lên, người đàn ông bị người giúp việc và cột trụ hành lang che nửa thân, nghĩ chỉ là một người họ hàng, đang định thu hồi tầm mắt thì đối phương lại lập tức đi thẳng vào, cũng hiện rõ dáng vẻ thật.
Thấy rõ người đến là Úc Đình Xuyên, Tống Khuynh Thành sửng sốt tɾong chốc lát, thậm chí còn quên đứng dậy chào hỏi.
Úc Đình Xuyên mặc một bộ tây trang màu tím, áo sơ mi trắng cổ hơi hở, không còn đe0 khăn quàng cổ hoặc mang găng tay, vào một đêm tháng mười hai, ăn mặc như vậy nhìn có vẻ mỏng manh, làm cho người ta cảm thấy họ vô cùng mệt mỏi. Xung quanh đã có tiếng bàn tán xôn xao thảo luận xem đây là ai, cho đến khi anh đi đến trước mặt Tống Khuynh Thành, nhìn cô vài giây, rồi mở miệng nói "Sao em không gọi cho anh?"
Tống Khuynh Thành chậm rãi đứng lên, muốn nói cái gì đó, viền mắt ướt át, cảm xúc cố nén cả một ngày cuối cùng không nhịn được, liền sụp đổ.
Lúc này, cậu mợ đến tiếp đón khách.
/1735
|