Phong tục tập quán ở Dư Nhiên, có người qua đời thì phải ở nhà ba đêm.
Ở tứ hợp viện cũng đủ lớn, cho nên không lo lắng chuyện nhà tang lễ.
Khi bọn họ trở về, tɾong nhà đã có hàng xóm đến giúp đỡ, họ hàng của nhà họ Tống cũng đến thêm vài người, khi trời đã nhá nhem, người đến tưởng niệm người đã mất càng nhiều liên tục không dứt, Tống Khuynh Thành là cháu duy nhất của ông bà ngoại nên phải túc trực bên linh cữu, ngắm nhìn bà cụ yên bình nhắm mắt, cảm giác như tất cả chuyện hôm nay chỉ là một giấc mộng.
Tối hôm qua trước khi ngủ, bà ngoại còn dặn dò cô hôm nay nhớ phải đi một chuyến tới ngân hàng, nhưng bây giờ, đã âm dương cách biệt.
Từ khi trở về Dư Nhiên, cơ thể bà cụ vẫn rấtổn, không giống lúc ở Nam Thành, bước thêm một bước cũng thở dốc, bây giờ nhìn lại, cứ như là ánh sáng phản chiếụ
Tận mắt nhìn người thân duy nhất rời đi, không thể không bi thương, chỉ là Tống Khuynh Thành biết, dù có họ hàng giúp đỡ, cũng có rấtnhiều chuyện cô phải đích thân xử lí.
Không lâu sau, mợ đi vào linh đường, nói "Tiểu Phàn kia rấttốt, công việc lớn nhỏ tɾong nhà khó giải quyết, cậu ta đều sắp xếp chu toàn."
Tiểu Phàn chính là thanh niên Úc Đình Xuyên gọi tới đây.
Bây giờ rảnh rỗi, mợ mới hỏi "Cậu Úc kia là học sinh của bà ngoại cháu sao?"
/1735
|