Anh đặt lòng bàn tay lên mặt cô, ngón tay xoa nhẹ khóe mắt cô, giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng: "Ngoan, đừng làm loạn nữa, về nhà với tôi.
" "Về rồi thì sao? Để nhìn anh ôm ấp cô ấy trước mặt tôi ư?" Khương Niệm An cảm thấy mệt mỏi, đột nhiên mất hết sức lực để giao tiếp với anh.
Cô từng bước tiến đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy đau khổ.
"Cố Thượng Khâm... Tôi đã yêu anh mười năm.
Mười năm! Nhưng trái tim .
anh... chưa một lần thuộc về tôi!" "Vì anh, tôi đã từ bỏ ước mơ của mình, từ bỏ lòng tự trọng của mình.
"Tôi không mong anh yêu tôi, nhưng anh có thể đừng tàn nhẫn như vậy không?" "Tôi cũng biết đau mà... ' " Những giọt lệ lăn dài trên gò má trắng mịn, rơi không ngừng như trân châu đứt chuỗi.
Cô không buồn lau đi, để mặc nước mắt thấm ướt vạt áo.
Cố Thượng Khâm đứng chết trân, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất lực.
Bàn tay anh với ra định ôm nàng, nhưng lại đơ cứng giữa không trung.
Anh không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì.
Anh chỉ cảm thấy, trong lòng như có một tảng đá lớn chặn lại, khiến anh không thở nổi.
"An An... " Giọng anh khàn đặc, vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Hai tiếng gọi thân thuộc ấy giờ đây nghe xa lạ đến nghẹn lòng.
Anh muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt ra lời.
"Cố Thượng Khâm, anh đi đi, tôi không muốn thấy anh nữa.
" Khương Niệm An quay lưng lại, không nhìn anh nữa.
Cố Thượng Khâm nhìn bóng lưng mảnh mai của cô đơn độc giữa căn phòng trống trải, không nói gì.
Một lúc lâu sau, anh quay người ra khỏi cửa.
Một cánh cửa đóng lại, như ngăn cách hai thế giới.
Khương Niệm An mềm nhũn ngã xuống sàn, gục mặt vào đầu gối, để dòng lệ nóng hổi tuôn trào.
Tiếng nấc nghẹn ngào của cô tan vào không gian tĩnh lặng.
Cố Thượng Khâm, anh sẽ không bao giờ hiểu, anh đã gây tổn thương cho tôi lớn đến nhường nào... Cô siết chặt vạt áo, như muốn xé tan sự nghẹn ứ trong lồng ngực.
Vừa bước khỏi căn hộ, điện thoại của Lâm Giai Giai đã reo vang.
Giọng cô ấy ngọt như mía lùi có chút nũng nịu.
"AKhâm, tối nay ở bên em, được không?" Anh chưa từng chạm vào cô, điều này khiến cô có chút bất an.
Cố Thượng Khâm nghe ra ý của cô, nhưng không nghĩ ngợi mà từ chối.
"Em nghỉ ngơi đi, mai gặp ở công ty.
" "A Khâm, em... " Lâm Giai Giai không cam lòng, còn muốn nói tiếp, nhưng bị Cố Thượng Khâm ngắt lời.
"Anh đang lái xe, không nói chuyện với em nữa.
" Đầu dây bên kia, Lâm Giai Giai nhớ lại thông tin từ thám tử tư gửi đến, mắt nheo lại đầy nguy hiểm.
.
.
.
Khương Niệm An vừa bước vào văn phòng đã nhận ngay những ánh nhìn soi mói.
Cô lướt mắt qua nhóm đồng nghiệp đang thì thào sau lưng, lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
May mắn là bình thường cô có mối quan hệ tốt, nhanh chóng có người đến nhắc nhở cô.
"An An, mau xem nhóm công ty.
" Có người ẩn danh gửi vào mail công ty mấy tấm ảnh.
Đa phần là ảnh cô với Cố Thượng Khâm, còn có một tấm chụp cùng Phó Chi Hiện.
Nhiều đồng nghiệp trong nhóm bàn tán xôn xao, hầu hết đều chỉ trích cô.
Kẻ bảo cô dụ dỗ sếp Cố, biết là tiểu tam còn làm; người chê cô ve vãn Phó thiếu gia, mưu cầu nhà giàu... lời lẽ vô cùng khó nghe.
Khương Niệm An cảm ơn đồng nghiệp tốt bụng rồi đi thẳng đến tìm Lâm Đạt.
"Xử lý đi.
/599
|