Cố Thượng Khâm né nhanh, ánh mắt sắc lạnh như dao găm chĩa thẳng vào anh.
"Sao cậu lại ở cùng Khương Niệm An?" "Tôi... " Phó Chi Hiện vừa định giải thích, nhưng chưa kịp nói xong đã bị Khương Niệm An ngắt lời.
"Không cần giải thích, tôi và anh ấy đã không còn liên quan gì nữa.
"Đau không? Để tôi bôi thuốc cho anh nhé?" Khương Niệm An rướn người kiểm tra vết thương của anh, thấy không nghiêm trọng mới thở phào.
Phó Chi Hiên mà vì cô bị Cố Thượng Khâm đánh thì thật là tội lỗi.
Nhưng cảnh tượng ấy lọt vào mắt Cố Thượng Khâm, như ngọn lửa ghen tuông bùng cháy, thiêu đốt lý trí anh.
Anh bất ngờ nắm chặt cổ tay cô, kéo mạnh về phía thang máy, ánh mắt đầy chiếm hữu.
"Anh làm gì vậy! Buông tôi ra!" Khương Niệm An vùng vẫy dữ dội, nhưng bàn tay anh như gọng kìm, không thể thoát ra.
"Cố Thượng Khâm, cậu bình tĩnh lại!" Phó Chi Hiến định lao tới can ngăn, nhưng ánh mắt băng giá của Cố Thượng Khâm khiến anh chùn bước.
Khương Niệm An bị anh lôi đi không thương tiếc, đến tận cửa căn hộ, Cố Thượng Khâm mới buông tay cô ra.
"Rầm" một tiếng, cửa bị đá tung, vang vọng như tiếng sấm.
Khương Niệm An xoa cổ tay đỏ ửng, nhìn cánh cửa lung lay, ánh mắt tóe lửa hướng về anh.
"Anh phát điên cái gì!" "Tôi phát điên?" Cố Thượng Khâm cười lạnh, giọng điệu mỉa mai: "Tôi muốn hỏi cô, tại sao lại ở cùng anh ta?" ngỡ là tiểu tam Anh ấy tiến sát đến mức mùi nước nam tính phảng phất trên người knien cô bỗng tỉnh táo hẳn.
"Anh theo dõi tôi?" Khương Niệm An nheo mắt, cùng giọng điệu đầy đe dọa.
Cố Thượng Khâm không đáp, chỉ nhếch môi hỏi vặn: "Sao? Cô sợ rồi à?" "Tôi sợ cái gì?" Khương Niệm An cười khẩy, "Chúng ta sắp ly hôn rồi, tôi ở bên ai thì liên quan gì đến anh? Chẳng phải anh cũng đã có người mới từ lâu rồi sao?" Giọng cô chua chát, ánh mắt đượm buồn.
"Ly hôn?" Cố Thượng Khâm bật cười như nghe chuyện phi lý, "Khương Niệm An, tôi đã nói rồi, trước khi làm thủ tục ly hôn, cô vẫn là vợ tôi.
Mọi thứ... vẫn như cũ!" Trái tim Khương Niệm An hoàn toàn lạnh lẽo, chìm vào giá băng.
"Tôi cần gì phải nghe lời anh?" Giọng cô run nhẹ, nén nghẹn.
"Cần gì ư?" Anh bước sát hơn, dồn cô vào góc tường, "Bởi vì... tôi vẫn là chồng cô!".
Hơi thở nóng hổi của anh phả vào da thịt, khoảng cách giữa hai người gần như không còn.
Câu nói vừa dứt, anh cúi đầu cướp đi nụ hôn của cô, thô bạo và đầy chiếm đoạt.
Nụ hôn của anh mang theo ý nghĩa trừng phạt, như muốn nghiền nát mọi kháng cự của cô.
Khương Niệm An vùng vẫy, nhưng vòng tay sắt đá của anh siết chặt khiến cô bất lực.
"Cố Thượng Khâm! Anh điên rồi sao?" Giọng cô nghẹn đắng.
Cô dùng sức đẩy Cố Thượng Khâm ra, liếm đôi môi bị hôn đến sưng đỏ.
Cố Thượng Khâm nhìn cô chằm chằm, đáy mắt u ám khó hiểu.
"Khương Niệm An... " Giọng anh trầm khàn, "Cô đang chơi đùa với lửa đấy.
" Bàn tay nóng bỏng của anh trượt dọc sống lưng mảnh mai, khiến cô rùng mình.
Khoảnh khắc tiếp theo... chẳng cần nói cũng rõ.
Tim Khương Niệm An dường như chậm đi một nhịp.
Giọng cô gần hét lên: "Cố Thượng Khâm, anh tỉnh táo lại đi, người anh yêu là Lâm Giai Giai.
Cô ấy đã trở về rồi, anh còn muốn ngủ với tôi? Anh coi tôi là cái gì? Đồ chơi ư?" Mắt cô đỏ hoe, giọng nói nghẹn lại.
Nghe tên Lâm Giai Giai, Cố Thượng Khâm bỗng buông lỏng vòng tay, bình tĩnh lại.
/599
|