Thoáng cái đã là nửa năm, Trương Diễn đúng kì hạn mở ra hai mắt, từ giữa hè đã chuyển sang trời đông giá rét. Ba nghìn dặm Thương Lan phủ đầy sương lạnh, nhiều nơi đóng băng, thấp thoáng lại thấy mây mù xen lẫn vách đá cheo leo, khắp nơi chỉ có tuyết trắng và tuyết trắng.
Hắn cất bước ra khỏi động phủ, một cơn giá mang theo khí trời rét buốt đập vào mặt hắn, nhưng hăn không hề thấy lạnh, chỉ là đứng trên đỉnh Mạn Thiên Phi Tuyết, nhìn ra xa chỉ thấy một khoảng rừng rậm trắng toát trông vắng vẻ vô cùng.
Chân Quân. Đồng tử đứng hầu ngoài động phủ nhanh nhẹn tiến lên vái chào.
Trương Diễn há to miệng, cố ý muốn hỏi chút tin tức từ hắn, lời nói ra đến môi, rồi lại mắc nghẹn trong cổ họng, chỉ có thể thản nhiên nói: Tình hình gần đây thế nào, trong điện có phát sinh đại sự gì không?
Đồng tử thần sắc cẩn thận chú ý lắng nghe, sau đó kính cẩn thưa: Cũng không phát sinh đại sự gì, đúng rồi... Hắn bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, Sau khi nghe tin Chân Quân bế quan nửa năm, không muốn gặp bất cứ ai, Diệp sư thúc đã xuống núi chu du khắp nơi.
Đồng tử cúi đầu, thật lâu sau mới nghe chân quân bình thản nói, âm thanh không hề phập phồng nhưng hữu lực: Cũng tốt, nên đi đây đi đó, biết thêm nhiều chuyện... Tự nhiên sẽ nhận thức được nhiều nam tử hán cùng lứa, cũng không cần phải đem tâm khóa chặt vào người lão gia hỏa này, rồi lại xem tiểu đệ của hắn như bảo bối trân quý...
Trương Diễn cũng không biết lòng hắn giờ đây tư vị thế nào, hắn đứng nguyên tại chỗ bần thần hồi lâu, mới nói: Ngươi lui ra sau.
Đồng tử khẽ giật mình: Chân Quân, ngài lại muốn bế quan sao?
Còn chưa chờ Trương Diễn trả lời, chỉ thấy cách đó không xa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, một đạo đồng chạy ra từ Phụng Chân Điện hồng hộc chạy tới: Nhanh! Nhanh, thông tri Chân Quân. . . Đã, đã xảy ra chuyện!
Xảy ra chuyện gì? Trương Diễn mi tâm nhảy dựng.
Vốn đồng tử còn đang ngẩn người, đã vội vàng trấn tĩnh mà nói: Không xong rồi, Chân Quân! Diệp sư thúc đã xảy ra chuyện!
Cả ngày hôm nay, từ lúc sáng sớm, ngọc bài trong Phụng Chân Điện đột nhiên phát sáng, rất nhiều môn đệ phát tín hiệu cầu cứu khắp nơi. Đồng tử thủ trong điện xem xét kĩ lưỡng, dĩ nhiên người phát tín hiệu lại chính là đồng tử đi theo bên người Diệp Huyên. Khắp Thương Lan phái ai ai mà không biết, Diệp sư thúc chính là ái đồ của Chân Quân, nên không một ai dám sơ xuất.
Lúc này, lời hắn vừa thốt ra đã khiến Chân Quân biến sắc, phải biết rằng Chân Quân nổi danh khắp trời đất bốn bể chính là nhờ tâm trí kiên định, dù cho thái sơn có đổ tâm y vẫn vững như bàn thạch. Sau đó, dường như hắn hoa mắt, bóng dáng Chân Quân triệt để biến mất trong tầm mắt hắn và vị đồng đạo đứng cạnh, chẳng lẽ là đi cứu Diệp sư thúc?
Đồng tử kia không khỏi nhanh mồm: Hình như Chân Quân vẫn chưa biết Diệp sư thúc đang ở đâu?
Đồng tử canh giữ bên ngoài động phủ cười nói: Ngươi có chỗ không biết, Chân Quân có lưu pháp ấn bản mệnh trên người Diệp sư thúc, huyết hai người tương liên, tự nhiên sẽ biết Diệp sư thúc ở đâu, tình hình tốt hay xấu...
Trương Diễn không hề hay biết hai người nói gì, lúc này lòng hắn như lửa đốt, lại tràn ngập lửa giận, nội tâm vừa tức vừa sợ. Tức là khi Diệp Huyên gặp nạn, pháp ấn bản mệnh trên người nàng lại không hề lay động trái tim hắn. Nếu như đồng tử kia thông tri trễ, chẳng phải là muốn nàng ăn

Hắn cất bước ra khỏi động phủ, một cơn giá mang theo khí trời rét buốt đập vào mặt hắn, nhưng hăn không hề thấy lạnh, chỉ là đứng trên đỉnh Mạn Thiên Phi Tuyết, nhìn ra xa chỉ thấy một khoảng rừng rậm trắng toát trông vắng vẻ vô cùng.
Chân Quân. Đồng tử đứng hầu ngoài động phủ nhanh nhẹn tiến lên vái chào.
Trương Diễn há to miệng, cố ý muốn hỏi chút tin tức từ hắn, lời nói ra đến môi, rồi lại mắc nghẹn trong cổ họng, chỉ có thể thản nhiên nói: Tình hình gần đây thế nào, trong điện có phát sinh đại sự gì không?
Đồng tử thần sắc cẩn thận chú ý lắng nghe, sau đó kính cẩn thưa: Cũng không phát sinh đại sự gì, đúng rồi... Hắn bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, Sau khi nghe tin Chân Quân bế quan nửa năm, không muốn gặp bất cứ ai, Diệp sư thúc đã xuống núi chu du khắp nơi.
Đồng tử cúi đầu, thật lâu sau mới nghe chân quân bình thản nói, âm thanh không hề phập phồng nhưng hữu lực: Cũng tốt, nên đi đây đi đó, biết thêm nhiều chuyện... Tự nhiên sẽ nhận thức được nhiều nam tử hán cùng lứa, cũng không cần phải đem tâm khóa chặt vào người lão gia hỏa này, rồi lại xem tiểu đệ của hắn như bảo bối trân quý...
Trương Diễn cũng không biết lòng hắn giờ đây tư vị thế nào, hắn đứng nguyên tại chỗ bần thần hồi lâu, mới nói: Ngươi lui ra sau.
Đồng tử khẽ giật mình: Chân Quân, ngài lại muốn bế quan sao?
Còn chưa chờ Trương Diễn trả lời, chỉ thấy cách đó không xa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, một đạo đồng chạy ra từ Phụng Chân Điện hồng hộc chạy tới: Nhanh! Nhanh, thông tri Chân Quân. . . Đã, đã xảy ra chuyện!
Xảy ra chuyện gì? Trương Diễn mi tâm nhảy dựng.
Vốn đồng tử còn đang ngẩn người, đã vội vàng trấn tĩnh mà nói: Không xong rồi, Chân Quân! Diệp sư thúc đã xảy ra chuyện!
Cả ngày hôm nay, từ lúc sáng sớm, ngọc bài trong Phụng Chân Điện đột nhiên phát sáng, rất nhiều môn đệ phát tín hiệu cầu cứu khắp nơi. Đồng tử thủ trong điện xem xét kĩ lưỡng, dĩ nhiên người phát tín hiệu lại chính là đồng tử đi theo bên người Diệp Huyên. Khắp Thương Lan phái ai ai mà không biết, Diệp sư thúc chính là ái đồ của Chân Quân, nên không một ai dám sơ xuất.
Lúc này, lời hắn vừa thốt ra đã khiến Chân Quân biến sắc, phải biết rằng Chân Quân nổi danh khắp trời đất bốn bể chính là nhờ tâm trí kiên định, dù cho thái sơn có đổ tâm y vẫn vững như bàn thạch. Sau đó, dường như hắn hoa mắt, bóng dáng Chân Quân triệt để biến mất trong tầm mắt hắn và vị đồng đạo đứng cạnh, chẳng lẽ là đi cứu Diệp sư thúc?
Đồng tử kia không khỏi nhanh mồm: Hình như Chân Quân vẫn chưa biết Diệp sư thúc đang ở đâu?
Đồng tử canh giữ bên ngoài động phủ cười nói: Ngươi có chỗ không biết, Chân Quân có lưu pháp ấn bản mệnh trên người Diệp sư thúc, huyết hai người tương liên, tự nhiên sẽ biết Diệp sư thúc ở đâu, tình hình tốt hay xấu...
Trương Diễn không hề hay biết hai người nói gì, lúc này lòng hắn như lửa đốt, lại tràn ngập lửa giận, nội tâm vừa tức vừa sợ. Tức là khi Diệp Huyên gặp nạn, pháp ấn bản mệnh trên người nàng lại không hề lay động trái tim hắn. Nếu như đồng tử kia thông tri trễ, chẳng phải là muốn nàng ăn

/5
|