ếu phát hiện ra một thói quen xấu, ngươi lại rất muốn cải tạo nó, lại nhận ra đây chính là nhiệm vụ bát khả thi????
Liên tục mấy tháng trời, côn thịt bị tiểu đồ đệ nắm chặt rồi thản nhiên ngủ ngon lành, từ trước đến nay y luôn tự tin với tâm tính kiên định của chính mình, nhưng lúc này Trương Diễn đau khổ nhận ra, hình như hắn dần dần có khuynh hướng mặc kệ thói quen xấu này của tiểu đồ đệ.
Cũng không phải hắn không muốn tìm ra giải pháp, đáng tiếc, bất kể hắn làm gì, thậm chí đánh thức Diệp Huyên, tay của nàng vẫn khư khư nắm chặt côn thịt, nhất quyết không nới lỏng, những lúc như thế nàng thương nũng nịu nép vào lồng ngực rộng lớn của hắn, bàn tay nhỏ nhắn nõn nà kia vẫn như trước nắm lấy côn thịt, tựa như trân bảo.
Có một đêm hắn thật sự rất buồn rầu, phải thi triển thần thông, ép Diệp Huyên nằm một cách quy củ. Nhưng tiểu cô nương nửa đêm lại giật mình tỉnh giấc, phát hiện trân bảo trong tay không cánh mà bay, xúc cảm quen thuộc một chút cũng không cảm nhận được, đột nhiên khóc lớn. Khi đó nàng nửa tỉnh nửa mê, nước mắt bi thống kèm ai oán cứ thế rơi xuống, cái miệng nhỏ nhắn tủi thân phát ra âm thanh nỉ non: Con muốn...Sư phụ, trả lại cho con...
Trương Diễn sửng sốt nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể cứng ngắc cơ thể, trả lại cho nàng...
Chẳng lẽ, Diệp Huyên xem dương vật của hắn là món đồ chơi? Tất nhiên Trương Diễn không thể hỏi thẳng Diệp Huyên thắc mắc này, chỉ có thể cam chịu thỏa hiệp chịu đựng thói quen xấu này của tiểu đồ đệ.
Bết bát hơn chính là, thói quen xấu này lại có khuynh hướng trầm trọng hơn...
Lúc ngủ, nhủ tiêm của Trương Diễn không cẩn thận bị liếm qua liếm lại vài cái... cái này cũng là chuyện nhỏ. Mấy ngày này cũng không biết Diệp Huyên nằm mộng gì, cái miệng nhỏ nhắn cứ tí tách trách móc này nọ, rồi cứ nói mớ, rồi cứ ah ô một tiếng, rồi... cắn núm vú của Trương Diễn. Trương Diễn lập tức cứng đờ, chỉ cảm thấy chiếc lưỡi thơm tho mềm mại liếm láp qua lại nụ hoa hắn, đảo vòng, xoay nhẹ, mút chặt, lại duỗi răng nanh, hung hăng nghiền nát chúng...
Trương Diễn là Nguyên Anh Tu Sĩ, thân thể cường đại, chút khí lực của Diệp Huyên căn bản không thể tổn thương đến hắn. Thế nhưng hai hàm răng trắng đều nhỏ bé cứ lâu lâu lại cắn nhủ tiêm hắn vài lần, cắn đến nỗi ... toàn thân hắn tê dại, bụng dưới thì trướng lại nóng...
Nhưng với khí lực cộng thêm ý chí kinh người, hắn tận lực đè ép tiếng rên rỉ từ cổ họng xuống dưới, Trương Diễn rất muốn dịch đầu Diệp Huyên sang một bên, hơn nữa còn phải hung hăng giáo huấn nàng một phen. Ai ngờ, nàng lại cuốn lưỡi, gọn gàng linh hoạt trở mình, ngủ thật say.
Một bụng lửa nóng chỉ có thể âm thầm chịu đựng đè ép xuống, hắn trơ mắt nhìn người nào đó hồn nhiên ngủ thật say bên cạnh. Phong vân đạo cốt Trương Chân Nhân, chưa bao giờ để bản thân uất ức như thế này, nhưng hắn chỉ có thể chịu đựng.
Về chuyện cả hai phải phân phòng, hắn tự biết đây là chuyện không thể nào!
Nhiều lần Trương Diễn đều làm mặt lạnh cự tuyệt Diệp Huyên bám víu đòi ngủ cùng, cuối cùng hắn lại không thể chịu đựng nổi khi tiểu đồ đệ mặt mũi giàn giụa nước mắt, hắn chán nản chỉ có thể thuận theo tự nhiên .
Tự đáy lòng, hắn đã nhiều lần tự vấn lương tâm mình, nhưng trăm điều trăn trở lại hóa thành sự bất đắc dĩ mỗi đêm...
Hằng đêm chung chăn chung gối, Trương Diễn đã hình thành nên thói quen với Diệp Huyên. Hắn không cần phải ngủ, trước đây vô số đêm hắn đều một mình, một ánh đèn khổ công tu luyện nhưng những đêm này, khi màn đêm buông xuống, vô ý thức hắn sẽ nằm trên giường, ôm thân thể ấm áp, mềm mại nhỏ nhắn kia vào lồng ngực.
Người tu đạo, chính là muốn tâm tịnh, nhất định phải tịnh tâm. Tự vấn mỗi giờ mỗi khắc chính bản thân mình, Trương Diễn chỉ có thể dũng cảm thừa nhận, hắn... đã ... yêu tiểu đồ đệ của chính hắn...
Không cách nào đối mặt với thứ tình cảm lạ lẫm này, nếu thật sự hắn..., Trương Diễn biết hắn không thể làm Trương Diễn nữa rồi!
Nhưng phần tình cảm này hắn lại không thể nói ra, không phải chỉ vì thân phận của cả hai... Tu chân giới, trùng tu vi chứ không coi trọng bối phận, chỉ cần tình đầu ý hợp, là có thể kết thành đạo lữ dù cho họ có là thầy trò của nhau cũng không ai dám phản đối. Chuyện Trương Diễn phân vân, lo lắng đến mất ăn mất ngủ chính là Diệp Huyên vẫn chỉ là một đứa nhỏ, tâm tính của nàng lại quá ngây thơ, quá thiện lương...
Đứa nhỏ này không hề biết gian tình nam nữ là gì, vào lúc này hắn lại dụ dỗ nàng, nghĩ cũng đã thấy quả thật quá sức cầm thú ...Hắn chỉ có thể kịch liệt cố gắng nè nén, dùng ánh

Liên tục mấy tháng trời, côn thịt bị tiểu đồ đệ nắm chặt rồi thản nhiên ngủ ngon lành, từ trước đến nay y luôn tự tin với tâm tính kiên định của chính mình, nhưng lúc này Trương Diễn đau khổ nhận ra, hình như hắn dần dần có khuynh hướng mặc kệ thói quen xấu này của tiểu đồ đệ.
Cũng không phải hắn không muốn tìm ra giải pháp, đáng tiếc, bất kể hắn làm gì, thậm chí đánh thức Diệp Huyên, tay của nàng vẫn khư khư nắm chặt côn thịt, nhất quyết không nới lỏng, những lúc như thế nàng thương nũng nịu nép vào lồng ngực rộng lớn của hắn, bàn tay nhỏ nhắn nõn nà kia vẫn như trước nắm lấy côn thịt, tựa như trân bảo.
Có một đêm hắn thật sự rất buồn rầu, phải thi triển thần thông, ép Diệp Huyên nằm một cách quy củ. Nhưng tiểu cô nương nửa đêm lại giật mình tỉnh giấc, phát hiện trân bảo trong tay không cánh mà bay, xúc cảm quen thuộc một chút cũng không cảm nhận được, đột nhiên khóc lớn. Khi đó nàng nửa tỉnh nửa mê, nước mắt bi thống kèm ai oán cứ thế rơi xuống, cái miệng nhỏ nhắn tủi thân phát ra âm thanh nỉ non: Con muốn...Sư phụ, trả lại cho con...
Trương Diễn sửng sốt nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể cứng ngắc cơ thể, trả lại cho nàng...
Chẳng lẽ, Diệp Huyên xem dương vật của hắn là món đồ chơi? Tất nhiên Trương Diễn không thể hỏi thẳng Diệp Huyên thắc mắc này, chỉ có thể cam chịu thỏa hiệp chịu đựng thói quen xấu này của tiểu đồ đệ.
Bết bát hơn chính là, thói quen xấu này lại có khuynh hướng trầm trọng hơn...
Lúc ngủ, nhủ tiêm của Trương Diễn không cẩn thận bị liếm qua liếm lại vài cái... cái này cũng là chuyện nhỏ. Mấy ngày này cũng không biết Diệp Huyên nằm mộng gì, cái miệng nhỏ nhắn cứ tí tách trách móc này nọ, rồi cứ nói mớ, rồi cứ ah ô một tiếng, rồi... cắn núm vú của Trương Diễn. Trương Diễn lập tức cứng đờ, chỉ cảm thấy chiếc lưỡi thơm tho mềm mại liếm láp qua lại nụ hoa hắn, đảo vòng, xoay nhẹ, mút chặt, lại duỗi răng nanh, hung hăng nghiền nát chúng...
Trương Diễn là Nguyên Anh Tu Sĩ, thân thể cường đại, chút khí lực của Diệp Huyên căn bản không thể tổn thương đến hắn. Thế nhưng hai hàm răng trắng đều nhỏ bé cứ lâu lâu lại cắn nhủ tiêm hắn vài lần, cắn đến nỗi ... toàn thân hắn tê dại, bụng dưới thì trướng lại nóng...
Nhưng với khí lực cộng thêm ý chí kinh người, hắn tận lực đè ép tiếng rên rỉ từ cổ họng xuống dưới, Trương Diễn rất muốn dịch đầu Diệp Huyên sang một bên, hơn nữa còn phải hung hăng giáo huấn nàng một phen. Ai ngờ, nàng lại cuốn lưỡi, gọn gàng linh hoạt trở mình, ngủ thật say.
Một bụng lửa nóng chỉ có thể âm thầm chịu đựng đè ép xuống, hắn trơ mắt nhìn người nào đó hồn nhiên ngủ thật say bên cạnh. Phong vân đạo cốt Trương Chân Nhân, chưa bao giờ để bản thân uất ức như thế này, nhưng hắn chỉ có thể chịu đựng.
Về chuyện cả hai phải phân phòng, hắn tự biết đây là chuyện không thể nào!
Nhiều lần Trương Diễn đều làm mặt lạnh cự tuyệt Diệp Huyên bám víu đòi ngủ cùng, cuối cùng hắn lại không thể chịu đựng nổi khi tiểu đồ đệ mặt mũi giàn giụa nước mắt, hắn chán nản chỉ có thể thuận theo tự nhiên .
Tự đáy lòng, hắn đã nhiều lần tự vấn lương tâm mình, nhưng trăm điều trăn trở lại hóa thành sự bất đắc dĩ mỗi đêm...
Hằng đêm chung chăn chung gối, Trương Diễn đã hình thành nên thói quen với Diệp Huyên. Hắn không cần phải ngủ, trước đây vô số đêm hắn đều một mình, một ánh đèn khổ công tu luyện nhưng những đêm này, khi màn đêm buông xuống, vô ý thức hắn sẽ nằm trên giường, ôm thân thể ấm áp, mềm mại nhỏ nhắn kia vào lồng ngực.
Người tu đạo, chính là muốn tâm tịnh, nhất định phải tịnh tâm. Tự vấn mỗi giờ mỗi khắc chính bản thân mình, Trương Diễn chỉ có thể dũng cảm thừa nhận, hắn... đã ... yêu tiểu đồ đệ của chính hắn...
Không cách nào đối mặt với thứ tình cảm lạ lẫm này, nếu thật sự hắn..., Trương Diễn biết hắn không thể làm Trương Diễn nữa rồi!
Nhưng phần tình cảm này hắn lại không thể nói ra, không phải chỉ vì thân phận của cả hai... Tu chân giới, trùng tu vi chứ không coi trọng bối phận, chỉ cần tình đầu ý hợp, là có thể kết thành đạo lữ dù cho họ có là thầy trò của nhau cũng không ai dám phản đối. Chuyện Trương Diễn phân vân, lo lắng đến mất ăn mất ngủ chính là Diệp Huyên vẫn chỉ là một đứa nhỏ, tâm tính của nàng lại quá ngây thơ, quá thiện lương...
Đứa nhỏ này không hề biết gian tình nam nữ là gì, vào lúc này hắn lại dụ dỗ nàng, nghĩ cũng đã thấy quả thật quá sức cầm thú ...Hắn chỉ có thể kịch liệt cố gắng nè nén, dùng ánh

/5
|