Nếu để người khác biết, tài nguyên của Tô Mộc sẽ không bết bát như vậy, cũng sẽ không thảm như thế này.
Sắc mặt Phó Vũ Thần sa sầm xuống, hắn nói với giọng lạnh lùng vô cùng "Tô Mộc, cô giỏi lắm."
Không ngờ người phụ nữ này lại dám uy hiếp hắn
Tô Mộc nhún nhún vai, không e sợ ánh mắt khiến người ta phải sợ hãi của hắn, mà bình tĩnh đối diện với hắn.
Phó Vũ Thần oán hận nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi, rồi mang Tô Xuyến Xuyến rời đi.
Chờ khi bọn họ đi rồi, Tô Mộc mới lại nằm xuống giường.
Chốc lát sau, nhân viên y tế tới báo cho cô biết là đã có người thanh toán tiền thuốc men, cô có thể xuất viện.
Tô Mộc ra khỏi bệnh viện, nhìn dòng xe cộ qua lại trên con phố đông đúc. Tất cả mọi thứ ở nơi đây chân thật như vậy, tương tự với thành phố cô sinh sống lúc trước. Trong lúc hoảng hốt, cô cho rằng những ký ức trong đầu chỉ là ảo giác của cô mà thôi
Cô không hề đi tới thế giới trong sách
Xung quanh người đến người đi, duy chỉ có mình cô vô hình trung như lạc loài với những người khác, một mình lẻ loi.
Trên đường cái dòng xe qua lại tấp nập, phía trước chuyển sang đèn đỏ, một con xe hơi màu đen sang trọng chen chúc trong vô số chiếc xe khác, nhưng sự xa hoa sang trọng của nó lại khiến người ta phải chú ý khi liếc mắt qua vạn chiếc xe.
Lúc này, người đàn ông ngồi trong xe cũng y hệt bản thân chiếc xe này vậy, cho dù trong dòng người tấp nập thì cũng có thể khiến người ta liếc mắt là chú ý tới sự tồn tại của anh.
Anh có khuôn mặt tuấn tú với ngũ quan góc cạnh, chiếc mũi cao thẳng trông càng thêm kiên cường dưới ánh nắng sáng sớm. Đôi mắt màu đen sâu thẳm như hai hồ nước không đáy, thi thoảng trong mắt tỏa ra dòng chảy màu đen khiến người ta không thể nắm bắt, thần bí khó lường. Đôi môi mỏng của anh khẽ mím phác họa nên đường cong lạnh lùng.
Anh như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ liếc mắt là chú ý tới cô gái đơn độc trong dòng người qua lại.
Đúng lúc này, xe chậm rãi lái đi, bóng dáng cô gái đó biến mất khỏi tầm mắt anh.
Người đàn ông hờ hững thu hồi ánh mắt, lại dồn sự chú ý vào công văn trong tay.
Còn bên kia, Tô Mộc đang ngẩn người, chợt một đạo sĩ già xuất hiện trước người cô. Đạo sĩ này có mái tóc bạc trắng, mặc một chiếc áo bào màu trắng cũ rách, đang nhìn Tô Mộc từ trên xuống dưới.
"Vị thí chủ này, có muốn bốc một quẻ hay không?" Lão đạo sĩ vuốt chòm râu hoa râm, mỉm cười nhìn cô.
Tô Mộc hoàn hồn thì nhìn thấy ông ta. Với loại đạo sĩ hay lừa đảo này, cô chưa bao giờ tin tưởng.
Lão đạo sĩ như nhìn ra ý nghĩ trong lòng cô, chỉ nói thêm một câu "Một thân có hai hồn, quái thay, quái thay."
Tô Mộc vừa mới sải bước định bỏ đi thì bỗng khựng lại, nhìn ông ta với vẻ mặt nghiêm túc, trong giọng nói có chút vội vàng "Ông có thể nhìn ra sao?"
Lão đại sĩ vuốt chòm râu "Cô không thuộc về nơi này."
Nghe vậy thì Tô Mộc hoàn toàn tin tưởng, ông ta thật sự có thể nhìn ra được vấn đề.
"Đại sư, ngài có biện pháp nào giúp tôi trở lại chốn cũ được không?"
Cô không hề muốn gánh vách thân phận hỏng bét sống trong thế giới kỳ lạ này.
"Trời cao đều đã định sẵn." Đạo sĩ già chậm rãi nói.
"Ngài nói vậy là có ý gì?" Tô Mộc hoàn toàn không hiểu gì cả.
Như vậy là cô có thể trở về hay là không?
"Nhân quả, nhân quả, gieo nhân nào gặt quả nấy, giải quyết xong nhân quả ở nơi đây thì có thể."
"Là sao cơ?" Tô Mộc lại càng ngơ ngác.
/651
|