Tú sắc khả xan
Vốn dĩ Công chúa Vân Châu đang dịu dàng cười đùa với người bên cạnh, sau khi thấy Chúc Bạch Thược, nàng ta giật mình. Bờ môi anh đào trên gương mặt trắng nõn khẽ nhếch lên, lòng nàng ta vừa kinh ngạc vừa khó tin, hóa ra con gái nhà họ Chúc mà Lý lang nhắc đến trông như thế này sao?
Trong giây lát, Công chúa lại vui vẻ, đẹp đến thế thì sao chứ? Lý lang vẫn không thích Chúc Bạch Thược, là Chúc Bạch Thược cứ quấn lấy Lý lang không buông.
Lý lang và mình tâm đầu ý hợp, thề non hẹn biển, chắc chắn con gái nhà họ Chúc là kẻ thất bại trong câu chuyện tình yêu này.
Nghĩ thế, ánh mắt Công chúa Vân Châu nhìn Chúc Bạch Thược xen chút phần thương hại và đắc ý mơ hồ. Xinh đẹp ngần ấy thì cũng có tác dụng gì đâu? Chẳng phải Lý lang luôn lạnh nhạt với ngươi sao
Chúc Bạch Thược, “Hệ thống, có phải Công chúa Vân Châu đang cảm thông cho ta không?”
Hệ thống Sửa lại chút, không phải cảm thông mà là thương hại.
Lòng Chúc Bạch Thược âm thầm phàn nàn với hệ thống, nhưng nàng vẫn cất bước ung dung đi tới trước mặt Công chúa Vân Châu, khẽ cúi người hành lễ.
“Dân nữ Chúc Bạch Thược bái kiến Công chúa.”
Những người xung quanh nhìn động tác chuẩn mực của Chúc Bạch Thược, biết nàng cũng không phải là một kẻ ngốc không biết gì như lời đồn đại bên ngoài.
Hơn nữa khi nhìn gần, da dẻ mịn màng, hai má trắng hồng rạng rỡ, mũi như ngọc lương, cánh môi căng mọng, trong đôi mắt như ươn ướt, nốt ruồi lệ ở khóa mắt khẽ nhướng lên theo động tác của nàng – vừa thanh lệ lại vừa quyến rũ, làm cho các cô gái đều hổ thẹn.
Hôm nay, Công chúa Vân Châu mặc mặc một bộ váy cung đình màu trắng với hoa văn chìm sẫm màu, trang điểm thanh lệ nhẹ nhàng như thường ngày, phụ kiện cũng đơn giản, trái ngược hoàn toàn với Chúc Bạch Thược rực rỡ tươi sáng. Một người đứng thẳng, một người cúi đầu hành lễ, gây ra sự tương phản cao.
Một người thì rực rỡ, người còn lại có vẻ mờ nhạt.
Người đang cúi đầu lại giống Công chúa hoàng thất hơn là người đứng thẳng tắp kia.
Không ít tiểu thư, phu nhân bắt đầu xì xầm khe khẽ.
Dưới sức tấn công của nhan sắc kinh người ở cự ly gần, Công chúa Vân Châu ngây ra trong chốc lát, mãi đến khi nghe được gần đó có người thì thầm nói có phải nàng ta cố ý làm khó Chúc Bạch Thược hay không, không cho nàng đứng dậy, Công chúa mới cố nén sự ghen tị trong lòng, đi vòng qua bàn đỡ Chúc Bạch Thược dậy.
“Muội muội nhà họ Chúc mau đứng lên đi.”
Nhưng lòng Công chúa cũng ấm ức, nàng ta đâu hề có ý làm khó Chúc Bạch Thược, chỉ là ngây ra một chốc thôi. Thế là Công chúa bắt đầu nhìn Chúc Bạch Thược với ánh mắt u oán, thầm nghĩ tại sao sau khi hành lễ, Chúc Bạch Thược lại không đứng dậy? Có phải là cố ý làm bẽ mặt mình hay không?
Chúc Bạch Thược nhìn Công chúa Vân Châu bằng ánh mắt còn đau đớn hơn, là do Công chúa trước mắt khiến Lý lang vứt bỏ nàng, sự săn sóc quan tâm của mình suốt ba năm nay chẳng thể sánh được với mấy lần bọn họ gặp nhaụ
“Muội muội nhà họ Chúc, ngươi cứ ngồi bên cạnh bổn cung, ta còn muốn hỏi ngươi vài chuyện của Lý lang.”
Khi nói đến đây, Công chúa Vân Châu trở nên thẹn thùng, mắt ngậm tình xuân, rõ là thiếu nữ rung động trước tình yêụ
Chúc Bạch Thược nhếch môi cười chua xót, khẽ cúi đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hai người ngồi xuống, khung cảnh có phần lúng túng và im lặng một lúc, ai cũng muốn bọn họ cạnh khóe nhau chứ không phải là đối xử đúng mực như thế này.
Vài người nịnh bợ Công chúa Vân Châu bước ra khỏi hàng, nói là muốn tấu nhạc mang tới bầu không khí vui sướng, giải trí cho mọi người, những người khác cũng cổ vũ.
/599
|