Siêu Ngọt! Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 238 - Thẩm Chiêu Chiêu, em thật sự không có trái tim!
/241
|
Bây giờ, mọi chuyện đã được giải thích rõ ràng, Từ Thái Vân để hai người trở về lớp, đồng thời tiễn Tần Tố Tâm ra ngoài.
"Dì Tố Tâm, thật sự không phải vì bọn con làm sai chuyện gì nên dì mới tới đây sao?" Khi ra khỏi văn phòng, Thẩm Chiêu Chiêu vẫn không yên tâm nên hỏi lại.
"Cũng không hẳn là các con làm sai chuyện gì, chỉ là cô chủ nhiệm của các con nói là có người tố cáo hai đứa đang yêu sớm." Tần Tố Tâm thăm dò nhìn hai người.
"Hả?" Thẩm Chiêu Chiêu không nhịn được mà quay sang nhìn về phía Thịnh Trử Ý, "Con và Ý Ý ạ? Làm sao có thể? Dì Tố Tâm, dì đừng nghe bọn họ nói bậy, chắc là bọn họ nhìn thấy Ý Ý lấy cơm và nước giúp con nên mới hiểu lầm đấy!"
Nhìn phản ứng của hai người, Tần Tố Tâm biết ngay chuyện yêu sớm này chỉ là tin đồn nhảm.
"Dì còn ước điều đó là thật cơ!"
Bà nháy mắt với Thẩm Chiêu Chiêu: "Dì Tố Tâm luôn coi con như người trong nhà. Dì và ba mẹ con còn giúp hai đứa định hôn ước nữa cơ, thậm chí còn ăn tiệc đính ước rồi đấy. Con vốn là vợ chưa cưới của thằng nhóc nhà dì mà."
Sao lại càng nói càng kỳ cục vậy?
"Dì Tố Tâm, sao cả dì cũng trêu con vậy?" Thẩm Chiêu Chiêu bất lực nói.
LattesTeam
Nhìn vẻ mặt không có chút xấu hổ của Thẩm Chiêu Chiêu, Tần Tố Tâm biết cô bé vẫn chưa ngộ ra.
Xem ra con trai bà muốn theo đuổi vợ tương lai thì vẫn còn cả chặng đường dài.
"Dì Tố Tâm chỉ muốn nói với các con là đừng bận tâm người khác nói gì, hai đứa cứ cư xử như bình thường. Còn về phần cô giáo, đi Tố Tâm sẽ có cách giải quyết. Hai con đều là những đứa trẻ có chừng mực, dì Tố Tâm tin tưởng các con!"
"Cảm ơn dì Tố Tâm."
Tần Tố Tâm cười nói: "Được rồi, hai đứa quay về lớp đi!" Sau đó bà nói với Thịnh Trử Ý: "Con chăm sóc Chiêu Chiêu thật tốt nhé!"
"Đi thôi!" Thịnh Trử Ý quay sang nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.
"Tạm biệt dì Tố Tâm." Thẩm Chiêu Chiêu vẫy tay với Tần Tố Tâm rồi đi theo Thịnh Trử Ý vào lớp.
"Anh nói xem, mắt mấy người kia để đâu mà lại cho rằng hai chúng ta yêu sớm được chứ?" Thẩm Chiêu Chiêu nhìn người đang đi như một tảng băng, không nhịn được mà phàn nàn.
Thịnh Trử Ý dừng bước, quay lại nhìn cô: "Sao vậy, anh đối xử với em không tốt à?"
"Không phải không tốt, nhưng nhìn thế nào cũng thấy chúng ta không giống một cặp đôi yêu nhau! Ai lại yêu sớm mà suốt ngày lạnh lùng như anh đâu chứ? Làm bạn gái của anh chắc phải ức chế lắm!" Thẩm Chiêu Chiêu tưởng tượng ra cảnh hai người đang yêu nhau, một người thì cười, còn người kia thì không cảm xúc, nghĩ thế nào cũng không thấy hợp lý.
"Thật không hiểu nổi mắt của người tố cáo chúng ta bị gì mà lại nghĩ chúng ta yêu nhau!"
Thịnh Trử Ý đen mặt nhìn cô, đột nhiên không muốn nói chuyện với cô nữa.
Anh hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình không được tức giận, sau đó anh quay người bước nhanh về phía trước.
"Này, đợi em với!" Thẩm Chiêu Chiêu thấy vậy thì vội gọi lại. Biết rõ chân cô bị thương mà anh còn đi nhanh như vậy, nếu anh thực sự là bạn trai của cô, chắc chắn cô đã đá anh cả trăm lần rồi.
Thịnh Trử Ý nghĩ đến đầu gối bị thương của cô gái, cuối cùng cũng đi chậm lại.
Khó khăn lắm Thẩm Chiêu Chiêu mới đuổi kịp anh, chú ý tới biểu cảm trên mặt Thịnh Trử Ý, cô chợt nhận ra: "Anh tức giận à? Tại sao?"
"Em tự nghĩ đi!" Thịnh Trử Ý lạnh lùng nói.
Thẩm Chiêu Chiêu hồi tưởng lại những lời mình vừa nói, không thấy có vấn đề gì cả!
"Anh tức giận là vì em nói làm bạn gái anh sẽ ức chế lắm sao? Ôi trời, em chỉ nói linh tinh thôi mà. Anh đẹp trai thế này, chỉ cần nhìn mặt anh thôi là bạn gái anh đã đủ mê mẩn rồi, chắc chắn sẽ không để ý đâu." Nghĩ đến việc còn cần anh giúp, Thẩm Chiêu Chiêu nhanh chóng đổi giọng.
"Thẩm Chiêu Chiêu, em đúng là không có trái tim..." Thịnh Trử Ý nhìn cô thật lâu rồi xoay người bỏ về lớp.
"Dì Tố Tâm, thật sự không phải vì bọn con làm sai chuyện gì nên dì mới tới đây sao?" Khi ra khỏi văn phòng, Thẩm Chiêu Chiêu vẫn không yên tâm nên hỏi lại.
"Cũng không hẳn là các con làm sai chuyện gì, chỉ là cô chủ nhiệm của các con nói là có người tố cáo hai đứa đang yêu sớm." Tần Tố Tâm thăm dò nhìn hai người.
"Hả?" Thẩm Chiêu Chiêu không nhịn được mà quay sang nhìn về phía Thịnh Trử Ý, "Con và Ý Ý ạ? Làm sao có thể? Dì Tố Tâm, dì đừng nghe bọn họ nói bậy, chắc là bọn họ nhìn thấy Ý Ý lấy cơm và nước giúp con nên mới hiểu lầm đấy!"
Nhìn phản ứng của hai người, Tần Tố Tâm biết ngay chuyện yêu sớm này chỉ là tin đồn nhảm.
"Dì còn ước điều đó là thật cơ!"
Bà nháy mắt với Thẩm Chiêu Chiêu: "Dì Tố Tâm luôn coi con như người trong nhà. Dì và ba mẹ con còn giúp hai đứa định hôn ước nữa cơ, thậm chí còn ăn tiệc đính ước rồi đấy. Con vốn là vợ chưa cưới của thằng nhóc nhà dì mà."
Sao lại càng nói càng kỳ cục vậy?
"Dì Tố Tâm, sao cả dì cũng trêu con vậy?" Thẩm Chiêu Chiêu bất lực nói.
LattesTeam
Nhìn vẻ mặt không có chút xấu hổ của Thẩm Chiêu Chiêu, Tần Tố Tâm biết cô bé vẫn chưa ngộ ra.
Xem ra con trai bà muốn theo đuổi vợ tương lai thì vẫn còn cả chặng đường dài.
"Dì Tố Tâm chỉ muốn nói với các con là đừng bận tâm người khác nói gì, hai đứa cứ cư xử như bình thường. Còn về phần cô giáo, đi Tố Tâm sẽ có cách giải quyết. Hai con đều là những đứa trẻ có chừng mực, dì Tố Tâm tin tưởng các con!"
"Cảm ơn dì Tố Tâm."
Tần Tố Tâm cười nói: "Được rồi, hai đứa quay về lớp đi!" Sau đó bà nói với Thịnh Trử Ý: "Con chăm sóc Chiêu Chiêu thật tốt nhé!"
"Đi thôi!" Thịnh Trử Ý quay sang nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.
"Tạm biệt dì Tố Tâm." Thẩm Chiêu Chiêu vẫy tay với Tần Tố Tâm rồi đi theo Thịnh Trử Ý vào lớp.
"Anh nói xem, mắt mấy người kia để đâu mà lại cho rằng hai chúng ta yêu sớm được chứ?" Thẩm Chiêu Chiêu nhìn người đang đi như một tảng băng, không nhịn được mà phàn nàn.
Thịnh Trử Ý dừng bước, quay lại nhìn cô: "Sao vậy, anh đối xử với em không tốt à?"
"Không phải không tốt, nhưng nhìn thế nào cũng thấy chúng ta không giống một cặp đôi yêu nhau! Ai lại yêu sớm mà suốt ngày lạnh lùng như anh đâu chứ? Làm bạn gái của anh chắc phải ức chế lắm!" Thẩm Chiêu Chiêu tưởng tượng ra cảnh hai người đang yêu nhau, một người thì cười, còn người kia thì không cảm xúc, nghĩ thế nào cũng không thấy hợp lý.
"Thật không hiểu nổi mắt của người tố cáo chúng ta bị gì mà lại nghĩ chúng ta yêu nhau!"
Thịnh Trử Ý đen mặt nhìn cô, đột nhiên không muốn nói chuyện với cô nữa.
Anh hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình không được tức giận, sau đó anh quay người bước nhanh về phía trước.
"Này, đợi em với!" Thẩm Chiêu Chiêu thấy vậy thì vội gọi lại. Biết rõ chân cô bị thương mà anh còn đi nhanh như vậy, nếu anh thực sự là bạn trai của cô, chắc chắn cô đã đá anh cả trăm lần rồi.
Thịnh Trử Ý nghĩ đến đầu gối bị thương của cô gái, cuối cùng cũng đi chậm lại.
Khó khăn lắm Thẩm Chiêu Chiêu mới đuổi kịp anh, chú ý tới biểu cảm trên mặt Thịnh Trử Ý, cô chợt nhận ra: "Anh tức giận à? Tại sao?"
"Em tự nghĩ đi!" Thịnh Trử Ý lạnh lùng nói.
Thẩm Chiêu Chiêu hồi tưởng lại những lời mình vừa nói, không thấy có vấn đề gì cả!
"Anh tức giận là vì em nói làm bạn gái anh sẽ ức chế lắm sao? Ôi trời, em chỉ nói linh tinh thôi mà. Anh đẹp trai thế này, chỉ cần nhìn mặt anh thôi là bạn gái anh đã đủ mê mẩn rồi, chắc chắn sẽ không để ý đâu." Nghĩ đến việc còn cần anh giúp, Thẩm Chiêu Chiêu nhanh chóng đổi giọng.
"Thẩm Chiêu Chiêu, em đúng là không có trái tim..." Thịnh Trử Ý nhìn cô thật lâu rồi xoay người bỏ về lớp.
/241
|