Siêu Ngọt! Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 237 - Hiểu biết mới về mối quan hệ giữa ba người này.
/241
|
Tần Tố Tâm và Từ Thái Vân đang nói chuyện thì nhìn thấy một bóng người cứ thập thò ở cửa.
Khoé miệng Thịnh Trử Ý giật giật, bó tay nhìn cô, anh gõ cửa rồi hét lớn: "Thưa cô!"
Thẩm Chiêu Chiêu giật mình, đứng không vững, cả người lao vào văn phòng.
Cũng may Thịnh Trử Ý kịp thời kéo cô lại, còn không quên nhắc nhở: "Cẩn thận chút."
Thẩm Chiêu Chiêu quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh: "Còn không phải tại anh doạ em à?"
Tần Tố Tâm cười tủm tỉm nhìn hai người.
LattesTeam
Bà vừa nghe cô chủ nhiệm nói rằng hai người có thể đang yêu sớm, giờ lại thấy hai người họ xuất hiện cùng nhau, trên mặt bà liền hiện lên nụ cười hiền từ của một người mẹ.
Sau khi Thẩm Chiêu Chiêu đứng vững mới thu hồi ánh mắt, cô nhìn Từ Thái Vân rồi nói: "Em chào cô!" Sau đó lại nhìn sang Tần Tố Tâm: "Dì Tố Tâm!"
"Vào đi!" Cô chủ nhiệm gật đầu với hai người.
"Chiêu Chiêu, chân của con bị sao vậy?" Tần Tố Tâm lập tức chú ý tới chân bị thương của cô.
Mặc dù đầu gối của Thẩm Chiêu Chiêu đã giảm sưng, cô vẫn có thể tự đi lại được, nhưng lúc đi lại thì vẫn hơi đau.
Vì thế, cô thường vô thức giảm bớt gập gối, dồn lực vào chân còn lại. Vì vậy, dáng đi của cô vẫn khập khiễng và rất dễ nhận ra.
"Dì Tố Tâm, con không sao, mấy hôm trước con vô tình bị ngã thôi. À phải rồi, sao dì lại đến trường ạ?" Sau đó cô nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm, "Có phải con lại gây hoạ gì không ạ?"
Tần Tố Tâm nghe câu hỏi của cô thì cảm thấy buồn cười, có vẻ như cô đã biết mình thường xuyên gây chuyện.
"Không phải đâu, chẳng phải các con sắp thi cuối kỳ rồi sao? Dì Tố Tâm quan tâm đến việc học của con và Ý Ý nên đã nhân lúc rảnh rỗi để đến đây hỏi thăm cô giáo một chút." Không đợi cô giáo Từ Thái Vân lên tiếng, Tần Tố Tâm đã vội vàng trả lời, không quên nháy mắt với Từ Thái Vân.
Từ Thái Vân:......
Cô ấy phải làm gì bây giờ?
Cô ấy chỉ có thể mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy!"
Thẩm Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt quá, con cứ tưởng mình lại làm gì sai, gây phiền toái cho dì Tố Tâm."
"Không đâu, cô chủ nhiệm vừa khen con đấy, nói gần đây con học rất tốt." Tần Tố Tâm cười nói.
Từ Thái Vân không kìm được mà nhìn bà thêm hai lần, sau đó lại nhìn Thịnh Trử Ý ở cửa.
Quả thật, hai mẹ con nhà này chẳng giống nhau chút nào.
Quả nhiên, phụ huynh có thể nuôi dạy được một học sinh đứng đầu lớp thường không phải là người bình thường, và khả năng nói dối như thật thế này không phải là ai cũng làm được.
"Thật ạ?" Thẩm Chiêu Chiêu không nhịn được mà nhìn về phía Từ Thái Vân.
Từ Thái Vân: "... Đúng vậy!"
"Đúng rồi, chân của con có bị thương nặng không? Có cần dì Tố Tâm chuyển đến đây để chăm sóc con không?" Tần Tố Tâm lại quan tâm đến vết thương của cô.
"Không, không cần đâu ạ!" Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng từ chối, "Chân của con sắp khỏi hẳn rồi, cũng không có gì nghiêm trọng cả. Với lại, có Ý Ý ở đây chăm sóc con rồi, mỗi ngày anh ấy đều giúp con lấy cơm và lấy nước, con không cần phải đi lại nhiều, nên chân con mới khỏi nhanh như vậy."
Ánh mắt của Tần Tố Tâm và Từ Thái Vân rơi vào cái chân bị thương của cô.
Lúc này cả hai người đều đoán ra lý do vì sao lại có tin đồn hai đứa yêu sớm.
Tần Tố Tâm còn tưởng thằng nhóc nhà mình đã biết rung động, nhưng hóa ra chỉ vì cô bé này bị thương nên cậu nhóc mới chăm sóc.
"Vậy được rồi, con cứ để thằng bé chăm sóc cho con, con cứ thoải mái sai bảo, không cần khách khí với nó."
Từ Thái Vân lại ngạc nhiên nhìn Tần Tố Tâm, cô ấy lại có thêm hiểu biết mới về mối quan hệ giữa ba người này.
Khoé miệng Thịnh Trử Ý giật giật, bó tay nhìn cô, anh gõ cửa rồi hét lớn: "Thưa cô!"
Thẩm Chiêu Chiêu giật mình, đứng không vững, cả người lao vào văn phòng.
Cũng may Thịnh Trử Ý kịp thời kéo cô lại, còn không quên nhắc nhở: "Cẩn thận chút."
Thẩm Chiêu Chiêu quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh: "Còn không phải tại anh doạ em à?"
Tần Tố Tâm cười tủm tỉm nhìn hai người.
LattesTeam
Bà vừa nghe cô chủ nhiệm nói rằng hai người có thể đang yêu sớm, giờ lại thấy hai người họ xuất hiện cùng nhau, trên mặt bà liền hiện lên nụ cười hiền từ của một người mẹ.
Sau khi Thẩm Chiêu Chiêu đứng vững mới thu hồi ánh mắt, cô nhìn Từ Thái Vân rồi nói: "Em chào cô!" Sau đó lại nhìn sang Tần Tố Tâm: "Dì Tố Tâm!"
"Vào đi!" Cô chủ nhiệm gật đầu với hai người.
"Chiêu Chiêu, chân của con bị sao vậy?" Tần Tố Tâm lập tức chú ý tới chân bị thương của cô.
Mặc dù đầu gối của Thẩm Chiêu Chiêu đã giảm sưng, cô vẫn có thể tự đi lại được, nhưng lúc đi lại thì vẫn hơi đau.
Vì thế, cô thường vô thức giảm bớt gập gối, dồn lực vào chân còn lại. Vì vậy, dáng đi của cô vẫn khập khiễng và rất dễ nhận ra.
"Dì Tố Tâm, con không sao, mấy hôm trước con vô tình bị ngã thôi. À phải rồi, sao dì lại đến trường ạ?" Sau đó cô nhìn về phía giáo viên chủ nhiệm, "Có phải con lại gây hoạ gì không ạ?"
Tần Tố Tâm nghe câu hỏi của cô thì cảm thấy buồn cười, có vẻ như cô đã biết mình thường xuyên gây chuyện.
"Không phải đâu, chẳng phải các con sắp thi cuối kỳ rồi sao? Dì Tố Tâm quan tâm đến việc học của con và Ý Ý nên đã nhân lúc rảnh rỗi để đến đây hỏi thăm cô giáo một chút." Không đợi cô giáo Từ Thái Vân lên tiếng, Tần Tố Tâm đã vội vàng trả lời, không quên nháy mắt với Từ Thái Vân.
Từ Thái Vân:......
Cô ấy phải làm gì bây giờ?
Cô ấy chỉ có thể mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy!"
Thẩm Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt quá, con cứ tưởng mình lại làm gì sai, gây phiền toái cho dì Tố Tâm."
"Không đâu, cô chủ nhiệm vừa khen con đấy, nói gần đây con học rất tốt." Tần Tố Tâm cười nói.
Từ Thái Vân không kìm được mà nhìn bà thêm hai lần, sau đó lại nhìn Thịnh Trử Ý ở cửa.
Quả thật, hai mẹ con nhà này chẳng giống nhau chút nào.
Quả nhiên, phụ huynh có thể nuôi dạy được một học sinh đứng đầu lớp thường không phải là người bình thường, và khả năng nói dối như thật thế này không phải là ai cũng làm được.
"Thật ạ?" Thẩm Chiêu Chiêu không nhịn được mà nhìn về phía Từ Thái Vân.
Từ Thái Vân: "... Đúng vậy!"
"Đúng rồi, chân của con có bị thương nặng không? Có cần dì Tố Tâm chuyển đến đây để chăm sóc con không?" Tần Tố Tâm lại quan tâm đến vết thương của cô.
"Không, không cần đâu ạ!" Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng từ chối, "Chân của con sắp khỏi hẳn rồi, cũng không có gì nghiêm trọng cả. Với lại, có Ý Ý ở đây chăm sóc con rồi, mỗi ngày anh ấy đều giúp con lấy cơm và lấy nước, con không cần phải đi lại nhiều, nên chân con mới khỏi nhanh như vậy."
Ánh mắt của Tần Tố Tâm và Từ Thái Vân rơi vào cái chân bị thương của cô.
Lúc này cả hai người đều đoán ra lý do vì sao lại có tin đồn hai đứa yêu sớm.
Tần Tố Tâm còn tưởng thằng nhóc nhà mình đã biết rung động, nhưng hóa ra chỉ vì cô bé này bị thương nên cậu nhóc mới chăm sóc.
"Vậy được rồi, con cứ để thằng bé chăm sóc cho con, con cứ thoải mái sai bảo, không cần khách khí với nó."
Từ Thái Vân lại ngạc nhiên nhìn Tần Tố Tâm, cô ấy lại có thêm hiểu biết mới về mối quan hệ giữa ba người này.
/241
|