Phu Nhân Ngoan Ngoãn, Tổng Tài Hết Mực Cưng Chiều

Chương 27

/1103



Bỗng nhiên, chiếc cổ mảnh mai của cô đã bị Uông Thành siết chặt.

 Cô gần như không thở nổi, cố sức vùng vẫy đập mạnh vào người cậu ta.

 Thế nhưng Uông Thành càng bóp chặt hơn, gương mặt càng lúc càng lạnh lẽo đáng sợ.

 "Cố Khuynh Thành à Cố Khuynh Thành, tại sao tất cả mọi người cô đều có thể đối xử tốt, chỉ trừ tôi.

 " "Tiểu Lý làm sai, cô có thể bao dung cậu ta; Tiểu Vương phạm lỗi, cô vẫn mềm mỏng nói chuyện; ngay cả cô lao công quét dọn, cô cũng đối xử như người nhà.

 " "Cô tốt với tất cả mọi người, chỉ trừ tôi!" "Tại sao? Hả? Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy... đi chết đi! Cố Khuynh Thành rất muốn trả lời.

 Nhưng, cả gương mặt cô đã đỏ bừng lên một màu đỏ thẫm, gần như không thể thở nổi.

 Uông Thành vẫn điên cuồng gào lên: "Cố Khuynh Thành, mày đúng là một con tiện nhân, ai mày cũng có thể tha thứ, chỉ riêng tao là mày phải diệt cùng giết tận.

 " "Tao đã cho mày cơ hội rồi, là chính mày không biết trân trọng" "Được! Nếu vậy thì đừng trách tạo độc ác, tất cả đều là mày tự chuốc lấy!" Do thiếu oxy, đầu óc Cố Khuynh Thành đã choáng váng, thậm chí sắp mất đi ý thức.

 Nhưng ngay lúc cô tuyệt vọng nhất.

 Cô bỗng nhìn thấy, cuộc gọi gọi cho Mộ Đình Kiêu vẫn chưa ngắt.

 Cô đưa tay ra, cố gắng vươn tới.

 Đồng thời, dồn hết chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, khàn giọng gắng gượng thốt ra mấy từ: "Đình Kiêu, cứu em, cứu... " Rất nhanh, đầu dây bên kia vang lên giọng nói.

 Là giọng của Thẩm Đường: "Đình Kiêu, điện thoại của anh reo, em vừa nghe giúp một chút, anh không phiền chứ.

 " "Ai gọi vậy?" "Là Khuynh Thành gọi tới, hình như là chuyện công việc.

 " Nghĩ tới việc hai người vừa mới cãi nhau, lại nhớ đến việc cô luôn dồn hết tâm sức cho công việc, Mộ Đình Kiêu rõ ràng không có hứng thú.

 "Em lỡ tay ngắt cuộc gọi rồi, hay là anh gọi lại đi.

 " Thẩm Đường nói.

 Nhưng lúc này, điện thoại anh rõ ràng vẫn đang trong trạng thái kết nối.

 Cố Khuynh Thành biết, lời này là nói cho cô nghe.

 Kỹ xảo rất vụng về.

 Nhưng cô ta đã thành công rồi.

 Bởi vì, Mộ Đình Kiêu nói: "Vậy thôi, cúp thì cúp rồi!" Anh nghĩ, nếu là chuyện công việc thì sớm muộn gì Cố Khuynh Thành cũng sẽ tìm anh lại thôi.

 "Ùm.

 " Nở một nụ cười ngọt ngào, lúc này Thẩm Đường mới cúp máy rồi đưa điện thoại cho Mộ Đình Kiêu.

 Cố Khuynh Thành nhắm mắt lại, lòng nguội lạnh như tro tàn.

 Một dòng lệ trong vắt lặng lẽ lăn dài từ khoé mắt.

 Cô không còn giãy giụa nữa, cô biết, Uông Thành sẽ không buông tha cho mình.

 "Cố Khuynh Thành, đi chết đi!" Ngay khi Uông Thành tăng thêm lực, bỗng c nhiên, Phương Viên mở choàng mắt.

 Thấy rõ tình hình trước mắt, ngay cả máu tươi trên trán còn chưa kịp lau, cô đã lập tức hét lón.

 "Uông Thành, anh đừng kích động, chuyện này vẫn còn đường lui.

 " "Anh không phải đang thiếu tiền sao? Chúng ta có thể nói chuyện.

 " Uông Thành cười lạnh: "Nói? Dùng cái gì để nói? Cô đừng tưởng tao không biết, Mộ thị đối với những nhân viên phản bội công ty đều diệt cùng giết tận, mày nghĩ tao có đặc quyền đó à?" "Đúng là không có.

 Nhưng có một người có, Mộ tổng anh ấy có quyền đó.

 " Lời của Phương Viên khiến Uông Thành thấy được một tia hy vọng.

 Tâm trạng hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút.




/1103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status