Phu Nhân Ngoan Ngoãn, Tổng Tài Hết Mực Cưng Chiều

Chương 16

/1103



Quay người lại, Thẩm Đường lập tức bước tới trước mặt Mộ Đình Kiêu: "Đình Kiêu, xin lỗi, ban đầu em chỉ muốn giúp hai người hóa giải hiểu lầm, không ngờ lại càng làm mọi chuyện rối hơn.

 " "Nói cho cùng, tất cả là lỗi của em, Khuynh Thành không tha thứ, cũng là em đáng bị như vậy.

 " Vừa dứt lời, cô lập tức quay lưng đi.

 Sau đó, cô ngẩng đầu lên, lén lau nước mắt.

 Diễn xuất ấy, quả thực là điêu luyện.

 Mộ Đình Kiêu rút một tờ giấy đưa cho cô, giọng nói dịu dàng như gió thoảng: "Lau đi đã, anh không trách em.

 " "Thật không? Anh không lừa em chứ?" Thẩm Đường mừng thầm.

 "Ừm, quen biết nhau bao lâu rồi, em từng thấy anh trách em bao giờ chưa.

 " " Trong văn phòng rộng lớn, hai người nhìn nhau, ánh mắt dịu dàng đến lạ.

 Tình cảm đong đầy, như thể họ mới là cặp đôi trời sinh.

 Nhưng rõ ràng, Cố Khuynh Thành mới là bạn gái chính thức của anh.

 Từ khoảnh khắc Thẩm Đường quay về, Cố Khuynh Thành đã từng tưởng tượng ra cảnh này.

 Cô không ngừng tự nhủ với bản thân, phải bình tĩnh, phải giữ vững, tuyệt đối không được rối loạn.

 Nhưng, một trăm lần diễn tập, cũng không bằng một lần tận mắt chứng kiến.

 Nhìn xem, bọn họ thật sự rất xứng đôi.

 So với họ, cô chỉ như một kẻ hề hoàn toàn vô dụng, thật nực cười.

 Lúc này, cơn đau nơi cổ chân cũng không bằng một phần mười nỗi đau nơi lồng ngực.

 Như có một tảng đá ngàn cân đè lên tim cô, khiến cô nghẹt thở, không thể cất nổi tiếng.

 "Vậy thì anh giúp em đi!" Thẩm Đường lau nước mắt, đáng thương kéo lấy tay áo Mộ Đình Kiêu, dáng vẻ nũng nịu đầy ỷ lại.

 "Ùm.

 " Anh gật đầu, rồi quay người bước về phía Cố Khuynh Thành Lời nói cất lên, vô cùng bình tĩnh: "Tiểu Đường xưa nay sợ bóng tối, lại sợ không gian kín, lúc nãy ôm anh chỉ là do quá hoảng sợ, thật sự không phải cố ý.

 "Khuynh Thành, em trước giờ luôn rộng lượng, anh biết em sẽ không thật sự để bụng chuyện này.

 " Ha... thật là không để bụng.

 Nhưng, cô chính là để bụng đấy, thì sao? "Vậy à?" Cố Khuynh Thành cuoi nhạt: "Nhưng Mộ Đình Kiêu, anh đâu phải con giun trong bụng tôi, làm sao anh biết tôi không để bụng?" "Khuynh Thành?" Sắc mặt Mộ Đình Kiêu lập tức lạnh đi thấy rõ.

 Rõ ràng, anh không ngờ Cố Khuynh Thành lại từ chối.

 Cô chỉ cười nhạt: "Muốn tôi tha thứ cho cô ta, đúng không?" "Được thôi, bắt đầu từ bây giờ, cô ta biến mất khỏi tầm mắt chúng ta, tránh thật xa, không bao giờ được xuất hiện nữa.

 " Thẩm Đường lại khóc, nắm chặt tay áo Mộ Đình Kiêu, nước mắt giàn giụa.

 Mộ Đình Kiêu vỗ về tay cô ta, rồi nhìn sang Khuynh Thành: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cần gì phải làm đến mức khó xử thế này?" "Nếu không cần thiết, vậy tôi đi đây.

 Nhưng Cố Khuynh Thành vừa đi được vài bước, Thẩm Đường đột nhiên đuổi theo, kéo cô lại.

 "Khuynh Thành, cô đừng giận nữa, để tôi đích thân pha cho cô một tách trà xin lỗi có được không?" "Không cần.

 " Thế nhưng, Thẩm Đường vẫn cố chấp pha một ly trà rồi chặn cô lại.

 Cố Khuynh Thành liếc nhìn ly trà xanh biếc trong tay cô ta, ánh mắt lạnh nhạt: "Cô Thẩm, tôi không phải đàn ông, không thích trà xanh.

 " Lời này có ẩn ý rõ ràng đến không thể rõ hơn.

 Nhưng, Thẩm Đường còn giỏi nhẫn nhịn hơn cô tưởng.

 "Được, vậy để tôi pha lại ngay.

 " Thẩm Đường cười gượng, lập tức quay lại pha một ly hồng trà.




/1103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status