Phu Nhân Ngoan Ngoãn, Tổng Tài Hết Mực Cưng Chiều

Chương 13

/1103



Lúc cửa thang máy vang lên, cô không nghĩ gì nhiều liền lao vào ngay.

 Thế nhưng, khi nhìn thấy người bên trong, cô lập tức sững người.

 Cô hoàn toàn không ngờ sẽ gặp Mộ Đình Kiêu ở đây.

 Còn có cả Thẩm Đường.

 Đã vào rồi, huống hồ người có lỗi cũng không phải là cô, dĩ nhiên cô sẽ không giả vờ khách sáo mà bước ra ngoài.

 Cô xoay người, quay lưng lại với hai người họ.

 Trong thang máy, bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng đến cực điểm, yên đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

 Hình như Mộ Đình Kiêu vừa mới hút thuốc, trên người vẫn còn phảng phất mùi thuốc lá nhè nhẹ.

 Ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói nũng nịu của Thẩm Đườngvanglên: "Đình Kiêu, em biết đôi khi anh vì xã giao mới hút thuốc, nhưng hút thuốc có hại cho sức khỏe, anh vẫn nên kiềm chế một chút.

 " "Ừm, anh sẽ chú ý.

 " Cố Khuynh Thành không thể diễn tả được cảm xúc của mình khi nghe thấy những lời đó.

 Là đắng? Là đau? Về chuyện Mộ Đình Kiêu hút thuốc, cô cũng từng nói rồi, nhưng thứ nhận lại chỉ là một câu lạnh nhạt của anh: "Đàn ông không thích phụ nữ quản quá chặt, cơ thể anh anh tự biết.

 " Cùng một chuyện như vậy, Thẩm Đường nói thì anh nghe.

 Còn cô nói, anh lại không thích.

 Siết chặt lòng bàn tay, Cố Khuynh Thành buộc bản thân phải chuyển hướng chú ý, dán mắt vào những con số đang không ngừng tăng lên.

 Sắp rồi, sắp đến nơi rồi.

 Nhưng phía sau, lại vang lên giọng của Thẩm Đường: "Khuynh Thành... " Cố Khuynh Thành nghe thấy, nhưng không muốn để ý, làm như không nghe thấy gì cả.

 Thẩm Đường lại quay sang nhìn Mộ Đình Kiêu: "Đình Kiêu, anh và Khuynh Thành có phải đang giận nhau không? Nếu là vì em thì em có thể xin lỗi, hai người đừng vì em mà xảy ra chuyện không vui.

 " "Không có! Không liên quan đến em, em không cần chuyện gì cũng ôm vào người.

 " Giọng của Mộ Đình Kiêu dịu dàng đến mức như có thể nhỏ ra nước.

 Ở nơi này, Cố Khuynh Thành đã không muốn ở lại dù chỉ một giây nào nữa.

 Cánh cửa sắp mở ra rồi.

 Cô vừa định bước chân đi, đột nhiên, thang máy bỗng chốc tối đen lại.

 Ngay sau đó, bắt đầu rơi tự do điên cuồng xuống dưới.

 Cố Khuynh Thành sợ chết khiếp, trong khoảnh khắc bóng tối ập đến, cô theo bản năng đưa tay ra, muốn nắm lấy người đàn ông bên cạnh.

 Nhưng, tay cô lại chụp vào khoảng không.

 "Đình Kiêu... !" Cắn chặt môi, cô hoảng loạn gọi.

 Nhưng, điều đáp lại cô chỉ là tiếng nức nở không ngừng của Thẩm Đường: "Đình Kiêu, phải làm sao đây? Chúng ta... chúng ta có phải sắp chết rồi không?" "Đình Kiêu, em sợ quá, anh ôm em đi, ôm em được không?" Cố Khuynh Thành cũng rất sợ, cô sợ bóng tối nhất.

 Lúc này, toàn thân cô đang run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra từng lớp, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 Cô sợ, sợ đến mức gần như không dám thở.

 Trong bóng tối, giọng nói của Mộ Đình Kiêu cuối cùng cũng vang lên, kiên định và mạnh mẽ: "Đừng sợ, đưa tay cho anh.

 " Cố Khuynh Thành theo phản xạ đưa tay ra, chờ đợi cái ôm ấm áp quen thuộc.

 Nhưng, cô đã sai.

 Tay cô, lại nắm vào khoảng không Thang máy vẫn đang tiếp tục rơi, Cố Khuynh Thành ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé của mình, cố gắng co người vào một góc.

 Cô nghiến răng, gắng sức nắm chặt lấy vạt áo trên người.

 Cuối cùng, không biết bao lâu đã trôi qua.

 Đèn trong thang máy sáng lên, cô khẽ mở mắt, ngẩng đầu lên.




/1103

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status