Nhưng mà, làm tiểu tam mà còn ngang nhiên như cô, cũng hiếm thấy đấy! Tống Hân càng nói càng đắc ý, áp sát tai Minh Khê, khinh miệt: Tỉnh lại đi! Cô chẳng qua là đồ chơi cho người ta giải khuây, gà rừng mà đòi hóa phượng hoàng, cô xứng sao? Minh Khê hôm nay tâm trạng vốn đã nặng nề, nay lại bị Tống Hân lải nhải không ngừng, thật sự không còn muốn nhẫn nhịn, khóe môi nhếch lên, mỉm cười đáp: Không xứng thì sao? Chỉ cần cô còn gọi Phó Tư Yến một tiếng anh, thì phải gọi tôi một tiếng chị dâu.
Cô nói cái gì?! Tống Hân hét toáng lên.
Chị dâu cái gì, con điên này đang nói nhảm gì vậy?! Nhìn bộ dạng cô ta phát điên, tâm trạng u ám của Minh Khê cũng thấy dễ chịu hơn chút.
Cô cười nhẹ nhàng: Chính là nghĩa cô vừa nghe đó.
Chuyện hai người họ kết hôn vốn dĩ rất ít người biết, nhưng mấy người bạn thân của Phó Tư Yến thì có, ngay cả Lâm Tuyết Vi cũng biết, chỉ là không nói với Tống Hân mà thôi.
Tống Hân mù quáng tôn sùng Lâm Tuyết Vi, nhưng rõ ràng người ta chẳng xem cô ta ra gì.
Cô nói nhảm gì vậy? Có phải ngủ dậy đầu óc còn mơ màng không? Cái loại nghèo kiết xác như cô, ai cưới về chẳng sợ người ta cười rụng răng? Cái mộng làm thiếu phu nhân nhà họ Phó thì để kiếp sau đi nhé! Anh Tư Yến chỉ cưới chị Tuyết Vi thôi, anh ấy yêu chị ấy đến thế, sao có thể cưới cô, một con nhà quê nghèo nàn! Cô đúng là điên rồi! Mau uống thuốc đi, đồ đàn bà ngu xuẩn! Tống Hân như phát điên, gào mắng từng câu một.
Cô ta càng điên tiết, Minh Khê càng điềm tĩnh, chỉ hơi cau mày, thầm nghĩ: đúng là không tốt cho thai nhi chút nào.
Đúng lúc này, vệ sĩ bên ngoài nghe tiếng ồn ào chạy vào, cung kính hỏi có chuyện gì.
Tống Hân lập tức hét lên: Còn không mau đuổi con tiện nhân này ra ngoài cho tôi?! Minh Khê mỗi tháng đều đến ăn cơm cùng ông cụ, là khách quen ở đây, còn cô Tống là họ hàng nhà họ Phó, thân phận cũng không nhỏ.
Đám bảo vệ nhất thời lúng túng, không biết nên làm thế nào.
Sự do dự của họ càng khiến Tống Hân thêm tức giận, cô ta gào lên: Lũ chó các người trông nhà kiểu gì vậy? Để con ranh nghèo hèn này vào! Còn không đuổi ngay ra, tôi sẽ đi mách ông nội Phó đuổi hết mấy người! Bị mắng là chó, sắc mặt đám bảo vệ lập tức trở nên rất khó coi.
Nhưng họ không dám đắc tội với người nhà họ Phó.
Minh Khê không ngờ Tống Hân lại quá đáng đến thế, cô chau mày nói: Tống Hân, cô đừng quá đáng! Công việc không phân sang hèn, giàu có không có nghĩa là cô cao quý hơn người khác, lại càng không có quyền nhục mạ người khác! Tống Hân vênh váo nhìn Minh Khê, cười nhạo: Tôi thích mắng đấy, sao nào? Cô nên nhớ, đây là nhà họ Phó! Tôi là họ hàng chính tông nhà họ Phó, muốn mắng ai là quyền của tôi.
Cô không chịu nổi thì cút đi! Minh Khê lạnh giọng đáp: Các chú bảo vệ làm việc chăm chỉ, không ăn cắp không trộm, cô không có tư cách sỉ nhục họ! Ánh mắt cô trong suốt, không hề sợ hãi nhìn Tống Hân.
Khiến cô ta nhớ lại lần kiểm toán trước đó, Minh Khê cũng dùng ánh mắt như vậy, không hề nhượng bộ.
Trong phút chốc, cô ta vừa chột dạ vừa tức giận, tiện tay cầm ly nước trái cây bên cạnh tạt thẳng vào người Minh Khê.
/2129
|