Ông Chủ Bá Đạo ,Cuối Cùng Vẫn Phải Quỳ Trước Mặt Vợ

Chương 14

/2129



 Cốc nước là nước dâu tằm Minh Khê đã cố ý dặn nhân viên phục vụ chuẩn bị trước, sắc tím sẫm thấm đẫm cả tóc và áo Mạc Vi Châu, nhìn vừa thảm hại vừa lố bịch.

 Hắn ta vốn đang tức điên, nhưng nghe cô xin lỗi thì lại không tiện phát tác, còn tưởng mình vẫn còn cơ hội.

 Hắn lại dâng lên ham muốn, làm ra vẻ phong độ: Không sao đâu em yêu, em xem nè, quần áo anh đều bị bẩn rồi, hay là... đi khách sạn với anh, bồi thường anh một bộ đồ? Minh Khê nén cảm giác buồn nôn: Mạc tiên sinh, tôi có thể xin anh vài miếng da mặt không? Da mặt anh dày ba lớp bảy tầng thế này, chắc thiếu mấy miếng cũng không sao đâu nhỉ? Mạc Vi Châu cuối cùng cũng nhận ra mình bị đùa giỡn, lập tức nổi điên: Con đàn bà điên này, cho mặt mà không biết xấu hổ! Vừa dứt lời, hắn liền vung tay định tát vào mặt Minh Khê... Minh Khê hoàn toàn không hoảng hốt, bình tĩnh nghiêng người tránh né, Mạc Vi Châu nhào vào khoảng không, lại đúng lúc trượt phải nước trái cây trên sàn, khiến hắn ngã sấp mặt như chó ăn bùn.

 Mạc Vi Châu tức đến phát điên, hắn chống eo đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi mắng: Con đàn bà không biết điều, tao phải giết mày! Các người đang làm gì thế? Tô Niệm thấy hai người lâu không quay lại, đi tìm mới bắt gặp cảnh tượng này.

 Minh Khê còn chưa kịp mở miệng, đã bị Mạc Vi Châu nhanh chân giành lời: Niệm Niệm! Hắn chống eo, lếch thếch đứng dậy, mặt mày uất ức: Minh Khê muốn xin WeChat của anh, anh không cho, cô ta liền nổi giận, hắt cả ly nước trái cây vào người anh… Minh Khê: ? Thì ra nghệ thuật trà xanh không phân biệt giới tính.

 Mạc Vi Châu rủ mắt xuống, giọng nói như rót mật: Niệm Niệm, anh không muốn phản bội em, nên đành từ chối Minh Khê… Ọe! Ọe… ọe! Câu nói của hắn bị tiếng nôn khan ngắt quãng.

 Không phải cố ý đâu, anh nói tiếp đi.

 Minh Khê che miệng, vẻ mặt vô tội, cô thật sự khó chịu buồn nôn! Mạc Vi Châu mặt mày tức tối, bị cắt ngang khiến khí thế tụt không phanh, đành nói khô khốc: Niệm Niệm, em phải tin anh… Châu Châu, Tô Niệm gọi tên thân mật, nở nụ cười dịu dàng: Anh đúng là đồ ngốc.

 Mạc Vi Châu mặt mày đắc ý, chiêu này trước giờ hắn dùng đều hiệu quả, dù là tình bạn thân thiết cũng chẳng địch nổi một người đàn ông.

 Trong mắt hắn, Tô Niệm cũng chỉ là một cô nàng ngu ngốc giống những người khác.

 Hắn vươn tay định ôm Tô Niệm, nhưng còn chưa kịp chạm đến ôn hương nhuyễn ngọc, đã cảm thấy giữa hai chân đau đớn đến muốn chết.

 Chỉ thấy Tô Niệm co đầu gối, tung ra cú đá chuẩn xác và độc địa, đập thẳng vào nơi hiểm yếu.

 Mạc Vi Châu lập tức co rút như con tôm bị bỏ vào chảo dầu, đau đến mức méo mặt, không thốt nổi một lời.

 Biết vì sao tôi nói anh ngốc không? Tô Niệm đứng trên cao nhìn xuống, khinh bỉ nói: Anh nói Minh Khê xin WeChat của anh, chẳng bằng nói heo biết bay thì tôi còn dễ tin hơn! Niệm Niệm, chẳng phải em từng nói chúng ta là duyên phận trời định sao, giờ em lại không tin anh, anh thật sự đau lòng quá… Mạc Vi Châu cố chịu đựng cơn đau, gắng gượng níu kéo.

 Hắn chưa muốn từ bỏ, dù gì Tô Niệm cũng là cô gái có điều kiện tốt nhất hắn từng quen — trẻ trung, xinh đẹp, giàu có, quan trọng nhất là... còn chưa bị hắn xơi.

 Tô Niệm nheo mắt lại, bất ngờ giẫm mạnh lên đôi giày da của hắn.




/2129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status