Mạc Vi Châu vừa nói vừa đưa tay định bắt tay Minh Khê.
Ánh mắt hắn ta láo liên khiến Minh Khê cảm thấy không thoải mái, nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn nhẹ nhàng bắt tay lại.
Không ngờ Mạc Vi Châu nhân lúc rút tay lại còn dùng đầu ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay cô.
Minh Khê lập tức nổi hết da gà.
Ngẩng đầu lên thì thấy hắn ta đã lại ôm lấy Tô Niệm, tán tỉnh ngọt ngào như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nửa bữa thì Mạc Vi Châu đứng dậy đi vệ sinh.
Trong phòng bao chỉ còn lại hai người, Tô Niệm liền hỏi: Khê Khê, cậu ổn chứ? Minh Khê biết cô ấy đang hỏi về chuyện giữa cô và Phó Tư Yến.
Cô chưa từng giấu bạn thân chuyện gì, hơn nữa nhà họ Tô cũng thuộc tầng lớp thượng lưu nên chuyện Lâm Tuyết Vi cô ấy còn nắm rõ hơn cả cô.
Minh Khê vừa định mở miệng thì cơn buồn nôn ập tới, vội vàng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Cô không vào phòng vệ sinh trong quán, sợ bị Tô Niệm nghi ngờ nên viện cớ ra ngoài.
Khi đi ngang khu tiểu cảnh, cô vô tình nghe được một giọng đàn ông quen thuộc.
Hehe, tối nay kiểu gì cũng lên được... Cùng lắm thì chuốc thêm vài ly, má nó giả vờ lâu quá rồi, nếu còn không cho tao đè thì tao bỏ thêm thuốc... Còn con bạn nó ấy, mẹ nó đẹp dã man, mà nếu bắt được cả hai con thì sướng chết luôn... Chụp vài cái ảnh, quay vài cái clip, sau này bọn mình thay nhau chơi, xem tụi nó còn dám hó hé không... Phía sau còn là những lời dâm tục ghê tởm khiến Minh Khê nghe xong tay siết thành nắm.
Mạc Vi Châu vừa tắt máy quay lại liền đụng trúng cô.
Hắn ta chẳng những không hề hoảng hốt, còn nở nụ cười đểu giả tự cho là quyến rũ: Khê Khê, trùng hợp thật đấy.
Rồi còn giả vờ giật mình: Ôi chết, mình nghĩ gì thì nói nấy, mong cô không để bụng nha.
Thật là trơ trẽn đến mức không thể chịu nổi.
Minh Khê không hề khách khí, lạnh nhạt nói: Mạc tiên sinh, xin tự trọng.
Mạc Vi Châu như không nghe thấy, lại còn tiến thêm một bước: Khê Khê, tôi nghĩ là tôi đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên rồi đấy.
Nói rồi hắn ta còn định giơ tay kéo tay cô.
Minh Khê khéo léo né sang một bên.
Tuy không chạm được vào người cô, nhưng hắn ta cũng chẳng nản lòng.
Hắn ta chơi qua không ít phụ nữ xinh đẹp, nhưng những người quá dễ dãi thì cũng nhanh chán.
Còn Minh Khê, gương mặt thanh thuần tự nhiên, làn da trắng hồng mềm mại, vẻ thuần khiết pha chút quyến rũ ở đôi mắt xếch nhẹ, quả thật khiến người ta không thể rời mắt.
Trong suy nghĩ của hắn, phụ nữ nói không tức là có.
Hắn ta nghiêng người, hạ thấp giọng nói đầy mờ ám: Hay là chúng ta kiếm chỗ nào yên tĩnh hơn để nói chuyện? Minh Khê cảm thấy như vừa nuốt phải con ruồi.
Thấy cô không phản ứng, hắn tưởng cô xiêu lòng, càng dấn tới: Nếu em ngại, thì mình kết bạn WeChat trước nhé, lát nữa tôi sẽ kiếm cớ đuổi Niệm Niệm đi, sau đó hai ta... Minh Khê dịu dàng gật đầu.
Mạc Vi Châu cười tít mắt, vội lấy điện thoại ra.
Hắn ta còn dấn thêm bước nữa, mơ màng nói: Em yêu, em đẹp quá... Vừa nhìn thấy em là anh chỉ muốn... Chưa kịp nói hết câu, đã thấy Minh Khê cầm cốc nước trái cây hất thẳng vào mặt hắn.
Động tác dứt khoát, chính xác, gọn gàng.
Sau đó, cô nở nụ cười vô tội: Xin lỗi, tay tôi trượt.
/2129
|