Chị bỗng hét lên gần như mất kiểm soát “Em có dám chịu trách nhiệm với những lời mình vừa nói không?”
Tôi bị chị gái người chưa từng nổi giận với tôi làm cho sững lại, tay cũng vô thức siết thành nắm đấm.
Có lẽ… sự thật lúc này đã không còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng chính là lời tôi nói.
Chỉ cần tôi cắn chặt rằng Cư Diên đã động vào tôi, thì bất kể sự thật thế nào, anh ấy cũng sẽ biến thành một kẻ biến thái quấy rối em vợ.
Nhưng… tôi thật sự muốn vu oan cho Cư Diên sao?
Người vẫn luôn đối xử tốt với chị, tốt với bố mẹ, và với cả tôi?
Lần trước tôi cãi nhau với mẹ rồi bỏ nhà đi, anh ấy đã cởi áo khoác của mình khoác lên cho tôi, sau đó còn mua thuốc cho tôi.
Lần này anh ấy còn tặng tôi món quà Tết đắt tiền như vậy.
Tôi thật sự muốn vì cơn giận nhất thời của mình với mẹ mà phá nát mối nhân duyên của anh ấy và chị tôi sao?
Tôi thật sự có thể gánh nổi hậu quả từ câu nói này không?
Chỉ vừa chần chừ một chút, mẹ tôi đã nhận ra ngay.
Bà ấy lập tức bừng bừng khí thế, đẩy chị tôivà bố sang một bên, lao tới đẩy mạnh khiến tôi đập vào tường, rồi túm lấy tôi mà đánh “Sao mày lại độc ác như thế ”
“Loại lời nói dối mất mặt này mà mày cũng dám thốt ra ”
“Cư Diên sắp cưới Tiểu Huân, cậu ta đâu có mù Sao lại để mắt tới mày? Mày làm sao so được với chị mày?”
“Mày chính là ghen tị với Tiểu Huân Cứ muốn hủy hoại hạnh phúc cả đời của chị mày mới cam lòng ”
Tôi cũng bùng nổ, vừa khóc vừa giơ tay đỡ và phản kích
“Con không hề ghen tị với chị, con chỉ đơn thuần là ghét mẹ thôi Mẹ chưa bao giờ quan tâm con, luôn chỉ trích, chà đạp con Nỗi ấm ức của con mẹ chưa từng để vào mắt "
"Đúng đó Là con nói dối Con chính là muốn bôi nhọ "chàng rể tốt" của mẹ Con muốn sau này mỗi lần mẹ nhìn thấy anh ấy đều sẽ nhớ đến câu nói ngày hôm nay của con, như một cái gai vĩnh viễn không rút ra được ”
Tôi và mẹ giằng co dữ dội, bố tôi xông vào can ngăn, chị tôi lại đứng bên lạnh lùng nhìn.
Trong lúc tranh chấp, tay tôi mắc vào sợi dây chuyền của mẹ.
Mẹ tôi nhận ra liền vội vàng đưa tay che cổ, nhưng đã muộn.
Trong cơn giận đầy ấp oán hận, tôi giơ tay giật mạnh một cái.
Dây chuyền lập tức đứt tung, chuỗi ngọc trai văng ra, từng hạt “leng keng” rơi xuống sàn, lăn ra khắp nơi.
Mẹ tôi chỉ còn nắm trong tay vài hạt ngọc cùng đoạn dây đã đứt.
Bà ấy cúi xuống nhìn những hạt ngọc rơi đầy trên sàn nhà rồi nhìn phần sót lại trong tay mình.
Sau đó, bà chậm rãi ngẩng lên, ánh mắt như muốn lột da róc xương tôi, khiến tôi lạnh sống lưng.
Bố tôi cũng sững sờ khi thấy tôi giật đứt sợi dây chuyền quý giá ấy, phải mất một lúc mới hoàn hồn.
Ông vừa định mở miệng thì mẹ tôi đã ném phần dây bị đứt và số hạt ngọc còn lại xuống đất, hít sâu một hơi, rồi nghiến răng nói từng chữ một với bố tôi “Hôm nay ông không cần đi nữa, tôi tự đi với Tiểu Huân Từ nay về sau, tôi coi như chưa từng có đứa con gái tên Liên Hạ này ”
“Rầm” một tiếng, cửa nhà bị đóng sầm lại, mẹ và chị gái tôi rời đi.
Bên ngoài vang lên tiếng pháo xa gần, càng làm cho không khí tĩnh lặng trong nhà thêm phần nặng nề chết chóc.
|
/484
|

