Nhưng hôm nay là ngày vui, tôi cũng không muốn mặt nặng mày nhẹ khiến mọi người mất hứng, đành cố gắng tỏ ra phấn chấn “Không có gì đâu bố, ly rửa xong rồi, con ra ngoài đây.”
Thấy sắc mặt tôi khôi phục chút ít bố mới yên tâm, quay lại trông nồi canh.
Đến lúc ăn cơm, trên bàn toàn là những món chị gái và Cư Diên thích.
Bàn ăn hình chữ nhật, bố mẹ ngồi đối diện với hai người họ, tôi ngồi quay mặt vào tường, lặng lẽ ăn trứng rán mà bố giấu dưới đáy bát cho tôi.
Mẹ tôi và chị gái ngửi thấy mùi trứng là buồn nôn, bố tôi lại sợ mẹ, nên chỉ có thể âm thầm dùng quả trứng rán này để an ủi tôi.
Cư Diên và chị gái định đính hôn vào năm sau, hôm nay anh ta đến không chỉ để ra mắt, mà còn là đến để thăm dò phản ứng của gia đình tôi.
Mẹ tôi đã bị Cư Diên và quà tặng của anh ta chinh phục, cười tít mắt nói “Chỉ cần Tiểu Huân đồng ý thì hai bác không có ý kiến gì cả.”
Chị tôi mỉm cười, đương nhiên rất hài lòng về người bạn trai mà mình đã chọn, nếu không thì đã chẳng đưa về ra mắt.
Chị liếc nhìn Cư Diên, lại quay sang nhìn bố mẹ “Mùng Một Tết bố mẹ anh ấy mời chúng ta sang ăn cơm để bàn chuyện đính hôn, bố mẹ nhớ sắp xếp thời gian đấy.”
Mẹ tôi lập tức đồng ý ngay “Mùng Một thì chúng ta còn đi đâu được nữa? Có chuyện gì mà quan trọng hơn chuyện đính hôn của con chứ ”
Kẻ xướng người họa, phối hợp vô cùng ăn ý.
Tôi ăn cơm không thấy vị gì, sau khi ăn xong bèn bê bát đứng dậy “Con ăn no rồi, đi đọc sách trước.”
Mẹ và chị tôi đáp "ờ" một tiếng, còn Cư Diên hình như hơi nâng mắt nhìn tôi.
Bố tôi có chút lo lắng “Mới ăn có tí xíu sao mà no được? Con đừng chỉ lo học mà làm bản thân mệt, lát nữa bố làm cho con chút đồ ăn khuya..."
Mẹ tôi ngắt lời ngay “Nhà còn bao nhiêu đồ ăn thế cơ mà, sao để nó đói được? Anh đừng có lo chuyện bao đồng nữa.”
Nói xong lại quay sang tôi “Sắp đến kỳ thi rồi, học hành thì học chị mày một chút, đừng có suốt ngày cắm đầu vào điện thoại nữa.”
Tôi nhịn không phản bác, rửa bát của mình xong thì trở về phòng.
Ban đầu định đóng sầm cửa lại, nhưng cuối cùng, tôi hèn nhát, chỉ dám khép nhẹ.
Mẹ tôi vẫn đang lải nhải ngoài phòng khách “Con bé này lần thi thử vừa rồi chỉ đủ qua được điểm chuẩn của trường hạng nhất, đúng là chẳng khiến người ta bớt lo chút nào. Giá mà nó được như chị nó thì tốt biết mấy…”
Tôi tựa người vào cửa, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.
Ngày nào cũng chê tôi không bằng chị, vậy thì lúc trước còn sinh tôi ra để làm gì? Sao không bóp chết tôi luôn đi
Thầy cô đều khen tôi đã tiến bộ nhiều, chỉ có bà ấy là vĩnh viễn nói tôi chẳng khiến bà bớt lo.
Tôi tức đến choáng đầu, nổi điên xông tới bàn, đem mấy tờ đề kiểm tra vừa phát xuống, có cái làm xong, có cái chưa làm xong, từng tờ từng tờ đều xé hết sạch.
Làm làm làm, làm cái gì mà làm
Cái cuộc sống này tôi không sống nổi nữa rồi
Xé xong đề, tôi lại tự tát mình.
Tôi đúng là đồ ngu
Xé hết rồi thì thứ Hai nộp cái gì? Mà tôi còn làm được hơn một nửa rồi cơ mà.
Tôi vội nhắn cho cậu bạn thân cùng lớp nhờ photo lại đề cho tôi. Sau đó vừa lau nước mắt, vừa thu dọn đống giấy vụn khắp sàn.
|
/484
|

