Mẹ tôi vuốt ve sợi dây chuyền mà mình ngày nhớ đêm mong, khóe mắt đỏ lên, vội xoay người về phía gương tường, nhân lúc vuốt tóc lau đi giọt lệ nơi khóe mắt. Sau đó bà ngắm nhìn bản thân mình trong gương, cười không khép được miệng “Sợi dây chuyền này đẹp quá, cảm ơn cháu nhiều nhé Cư Diên. Dì với bố nó lấy nhau bao nhiêu năm mà ông ấy còn chưa từng mua cho dì món trang sức nào đắt tiền thế này đâụ”
Bố tôi đang bận bịu trong bếp nghe vậy thì thò đầu ra, yếu ớt nói “Em cũng thật là, cháu nó tặng là nhận lấy ngay.”
Mẹ tôi vốn còn hơi ngại, nghe vậy mạnh miệng hơn hẳn
“Con cái tặng thì sao tôi không nhận được hả? Chẳng lẽ tôi không xứng đeo mấy món đồ tốt chút à?”
Bố tôi không dám nói thêm gì nữa, rụt đầu vào bếp tiếp tục bận việc.
Cư Diên yên lặng, đợi đến khi họ tranh cãi xong mới mở lời
“Có một chai sâm panh, không biết nhà mình có ly thủy tinh không?”
Mẹ lập tức sai tôi “Tiểu Hạ, đi lấy ly đi.”
Tuy tôi vẫn luôn giả vờ đang xem chương trình truyền hình, nhưng trong lòng cũng thầm chờ mong quà Giáng Sinh.
Mẹ đã nhận được vòng cổ, bố thì nhận được rượu và thuốc lá mà mãi vẫn không nhắc gì đến tôi, xem ra tôi không có phần rồi.
Nghe mẹ gọi, tôi bỏ qua chút thất vọng kia, “vâng” một tiếng, tỏ ra như không quan tâm mà đi lấy ly.
Thật ra không có thì thôi, tôi cũng không nhất thiết phải có.
Ly được để trong tủ bếp, tôi lấy năm cái, chậm rãi rửa bên cạnh bồn nước.
Bố tôi đậy nắp nồi canh lại, đi đến giúp tôi rửa ly.
Ông khẽ hỏi “Tiểu Hạ, con không vui sao?”
Tôi nghe xong, nặn ra một nụ cười “Làm gì có, con đang rất vui mà.”
Ông lại hỏi “Có phải vì Cư Diên không tặng quà cho con không?”
Tôi buồn cười lại có chút tức giận “Anh ta đến gặp bố mẹ, đâu phải đến gặp con, sao lại phải mua quà cho con? Tiền của anh ta thì không phải là tiền sao?”
Bố tôi vội vàng nói “Xin lỗi, xin lỗi là bố sai. Bố chỉ là thấy con hơi uể oải, sợ con cảm thấy mình bị ngó lơ..."
Tôi biết ý của bố là muốn an ủi tôi, nhưng câu cuối cùng lại khiến tôi nghẹn ngào.
Đúng là tôi đang giận vì chuyện đó.
Từ nhỏ đến lớn tôi bị ngó lơ còn ít sao?
Vì chị gái ưu tú hơn, nên trong nhà cái gì cũng phải ưu tiên cho chị.
Chị được mua quần áo mới, còn tôi thì mặc lại đồ cũ.
Chị không ăn được cay, nên từ trước đến nay trên bàn không được có đồ cay.
Nhà có ba phòng ngủ, một phòng khách.
Bố mẹ ngủ phòng chính, chị ngủ phòng phụ, còn tôi thì ngủ ngoài ban công, vì sách vở của chị nhiều nên phải để trống một phòng làm phòng sách cho chị.
Mãi đến khi chị đi làm, chuyển đến chỗ ở gần công ty, tôi mới được dọn vào căn phòng trống đó, nhưng dù chị không còn ở nhà, mẹ tôi vẫn nhất định để dành phòng ngủ cho chị.
Tình cảm giữa tôi và chị gái cũng bình thường, một phần là do chị ấy luôn đắm chìm trong học tập, đối với những đãi ngộ mà mình nhận được luôn xem là chuyện đương nhiên.
Phần khác là vì người thân và bạn bè xung quanh tôi cứ không ngừng bảo tôi phải học tập theo chị gái, như thể tôi kém cỏi lắm vậy.
Nửa năm nay chị ấy không ở nhà, cuộc sống của tôi đã dễ thở hơn nhiềụ Nhưng chị vừa trở về, sự náo nhiệt xung quanh lập tức khiến tôi trở nên thừa thãi.
|
/484
|

