Nhưng mà… lần này nhỡ đâu đồng ý thì sao?
Tôi ôm chút hy vọng mong manh, đem chuyện này nói với bố, hỏi ông có thể giúp tôi làm hộ chiếu và visa đi Mỹ không.
Chưa đầy một phút sau, điện thoại mẹ tôi gọi đến, mở miệng là mắng tôi một trận “Yến Lạc người ta là đứng top ba trong lớp, thi đỗ trường danh tiếng là chuyện chắc chắn, còn mày? Với cái thành tích của mày mà cũng đòi đi chơi?”
“Mày có biết một chuyến đi ra nước ngoài tốn bao nhiêu tiền không? Vé máy bay, ăn ở là miễn phí, nhưng hộ chiếu, visa thì không tốn tiền chắc?”
“Nhà người ta là sang Mỹ đoàn tụ, mày là cái đứa ngoài cuộc chen vào làm gì? Người ta miệng nói muốn mày đi, chưa chắc đã là thật, có khi chỉ là khách sáo thôi, mày không thể tinh ý một chút sao, đừng cái gì cũng ham góp mặt vào chứ ”
“Tết này còn phải đi gặp gia đình Cư Diên nữa đấy, chị mày đã bênh mày đến mức đó, bản thân bị xô ngã còn giúp mày nói đỡ, vậy mà mày lại thà đi chơi còn hơn tham dự chuyện đại sự trong đời chị mày. Đến lúc đó, người ta sẽ nhìn nhà mình ra sao…”
Bà ấy chưa nói hết, tôi đã cúp máy.
Tôi gượng cười với Yến Lạc đang ngồi đối diện “Không đi được rồi, Tết này phải gặp gia đình bạn trai của chị gái nữa, không thể vắng mặt.”
Yến Lạc không nghe rõ mẹ tôi nói gì, nhưng cũng biết là không chỉ có như thế.
Cậu ấy nhìn tôi với vẻ thương hại “Hay là để mẹ tôi nói với bố mẹ cậu một tiếng nhé? Chị Huân đính hôn chứ có phải cậu đâu, cậu không đi cũng đâu có vấn đề gì.”
Tôi khẽ lắc đầu “Không đi lại bị họ nói ra nói vào. Cảm ơn cậu, Yến Lạc, nhưng mà bỏ đi. Dịp Tết vé máy bay cũng đắt lắm, nhà cậu kiếm tiền cũng không dễ dàng gì. Sau này khi tôi có tiền, chúng ta sẽ cùng đi chơi, muốn đi đâu thì đi, lúc đó chẳng ai quản được.”
Yến Lạc thở dài “Được rồi, để tôi mang quà lưu niệm về cho cậụ”
Mấy cô bạn nghe nói Yến Lạc sắp đi nước ngoài liền ùa tới, lúc này thi nhau nói chen “Yến Lạc, người nghe cũng phải có phần đấy nhé, tôi cũng muốn quà ”
“Tôi cũng muốn Cậu không được thiên vị đâu nha ”
“Đúng đó, Liên Hạ có thì bọn tôi cũng phải có ”
Yến Lạc bất đắc dĩ “Biết rồi các tiểu thư.”
Nguyên Tố ngồi bên cạnh cắm cúi ăn cơm, muốn quà nhưng lại ngại nói.
Tôi thấy dáng vẻ ấm ức của cô ấy liền mở miệng hộ “Này, còn quà của Nguyên Tố nữa, đừng quên đấy ”
Yến Lạc giơ tay làm dấu OK.
Nguyên Tố xấu hổ huých nhẹ tôi một cái.
Bàn ăn tràn ngập không khí rộn rã. Tôi lại cúi đầu, gảy gảy cơm trong bát.
Tôi thật sự rất muốn đi Mỹ cùng gia đình Yến Lạc, nhưng không thể rồi.
...
Tuy không được đi Mỹ, nhưng cũng chẳng ngăn được mẹ tôi lấy chuyện này ra mắng.
Tối thứ Bảy vừa về đến nhà, mẹ đã chặn tôi ngay cửa, liệt kê đủ thứ tội tuần trước, nào là trước mặt người ngoài to tiếng với bà, đẩy ngã chị, ngủ lại nhà chị, gây phiền toái cho chị và Cư Diên, rồi còn mơ mộng hão huyền đòi theo nhà họ Yến ra nước ngoài…
Thêm nữa, tuần này thi giữa kỳ tôi tụt một hạng, càng thêm tội không thể tha.
Mắng đến cuối, bà ấy còn tuyên bố hủy hết mọi quyền ra ngoài và tiền tiêu vặt của tôi, nghỉ đông ngoài mấy ngày Tết đi thăm họ hàng, mỗi ngày phải ở nhà làm bài, “tu tâm” cho tử tế.
|
/484
|

