Ban đầu tôi thật sự định về nhà, nhưng nghĩ tới giờ này về thì bố chắc chắn sẽ nghĩ tôi đang giận dỗi với bạn, biết đâu còn hỏi Yến Lạc đủ chuyện.
Thôi thì kiếm chỗ nào ăn tạm, đợi qua bữa hãy về.
Gần đó có một quán lẩu một người ngồi, tôi đến thì họ vừa mở cửa. Tôi chọn một góc yên tĩnh, vừa ngồi xuống chưa kịp gọi món thì bị ai đó bắt lấy cổ tay.
Tôi giật mình, ngẩng đầu thấy là Yến Lạc, ngạc nhiên hỏi “Sao cậu lại ra đây?”
Cậu ấy buông tay, cau mày nhìn tôi “Tôi còn muốn hỏi cậu câu này đấy. Chính cậu kéo tôi đi xem phim mà lại bỏ về giữa chừng. Rồi không phải nói về nhà sao? Lại ngồi đây ăn lẩu một mình.”
Tôi nhìn ra phía sau cậu ấy “Chỉ có mình cậu à? Nguyên Tố đâu? Cậu bỏ cậu ấy lại một mình hả?”
Yến Lạc kéo ghế bên cạnh ngồi xuống “Một mình gì chứ, chẳng phải còn mấy bạn khác ư? Tôi đã nói với Nguyên Tố rồi, tôi đưa cậu về, không tham gia ăn uống cùng họ thôi.”
Trong lòng tôi hơi áy náy.
Hôm nay ngoài việc đi xem phim, chủ yếu tôi còn muốn tạo cơ hội cho Yến Lạc và Nguyên Tố, ai ngờ toàn gặp chuyện bực mình, phim xem chẳng xong, còn tách hai người họ ra, thật có lỗi với phần bắp rang của Nguyên Tố quá.
Nhưng…
Tôi cũng khá vui, xem như an ủi vậy.
Có Yến Lạc ở đây, ít nhất tôi không còn là kẻ dư thừa trong đám đông nữa.
Ăn lẩu xong, bọn tôi chẳng còn tâm trạng đi dạo, liền bắt xe buýt về, tới khu thì ai về nhà nấy.
Tôi đứng ở tầng một đợi thang máy, thang từ tầng hầm đi lên, cửa vừa mở đã thấy chị tôi và Cư Diên ở bên trong.
Hai người này, chủ nhật mà còn canh đúng giờ cơm mới về, bận rộn đến vậy sao?
“Chị.” Tôi bước vào, đứng về phía chị, rồi quay sang phía Cư Diên chào “Anh Cư Diên.”
Anh lạnh nhạt đáp “Ừ.”
Giọng chị tôi vẫn bình thản như mọi khi “Bố nói em và bạn đi xem phim, sao lại về sớm vậy?”
Tôi nói “Phim không hay nên em với Yến Lạc về sớm, bọn em vừa ăn lẩu xong, lát nữa em không cùng ăn chung với mọi người nữa.”
Chị nói “Ừm.”
Trong thang máy về trạng thái yên tĩnh.
Tuy là chị em ruột nhưng tôi và chị gái chẳng có mấy đề tài chung, thêm Cư Diên ở đó, muốn nói chuyện nhà cũng không mở miệng được.
Tôi đành cúi đầu lướt điện thoại, giả vờ bận rộn.
May mà rất nhanh đã về đến nhà.
Hai người họ vừa vào cửa đã được mẹ tôi nhiệt liệt chào đón.
Biết tôi đã ăn ở ngoài, mẹ có chút không vui “Đã về sớm được thì sao còn phải ăn ở ngoài? Đúng là hoang phí. Không ăn thì vào phòng học đi, mới tiến bộ được có hai hạng thôi, đừng có mà kiêu căng.”
“Vâng."
Tôi vào phòng, đóng cửa, ngã thẳng xuống giường.
Lúc này, điện thoại báo tin nhắn mới, tôi mở ra xem, là đám bạn của tôi đã xem phim xong chuẩn bị đi ăn, họ gửi ảnh chụp hôm nay vào nhóm nhỏ, Nguyên Tố còn lo lắng hỏi chúng tôi đã về chưa.
Haizzz, con nhóc này quá tốt, còn không trách tôi phá hỏng cuộc vui.
Tôi trả lời Nguyên Tố xong mới mở ảnh chụp hôm nay ra xem.
Máy ảnh của Cao Văn chụp rất đẹp, tôi vốn tưởng mình ăn mặc xuề xòa sẽ xấu, nhưng hóa ra cũng không có tấm nào tệ.
Lướt tới ảnh Yến Lạc và Nguyên Tố chụp chung, tôi phóng to, ngón tay dừng lại ở gương mặt Yến Lạc với nụ cười nhạt, lòng hơi nghẹn lại.
|
/484
|

