Thứ hai Mai Lạc vừa đến văn phòng, đã bị San San và Lynda kéo sang một bên, hỏi đủ kiểu.
Lạc Lạc, người lần trước là kiến trúc sư nổi tiếng Cố Tử Thanh, phải không?
Thảo nào không đi xem mắt cùng bọn mình. Thì ra đã tìm được một soái ca cao cấp như vậy, hai người quen nhau thế nào? Thành thật khai báo đi. San San và Lynda thấy trai đẹp liền sáng mắt, hỏi rất nhiệt tiinh2.
Mai Lạc chỉ có thể cười cười nói bọn họ là bạn học cũ, tình cờ gặp mặt mà thôi. San San và Lynda nửa tin nửa ngờ, Mai Lạc cũng không muốn giải thích thêm.
Các cậu xem mắt sao rồi? Cô lập tức nói sang chuyện khác. Chiêu này của nhiên hữu dụng, Đôi má San San phủ một tầng đỏ ửng chỉ trong nháy mắt, Lynda đứng bên cạnh trêu ghẹo: Mình thì không gặp được ai ưng ý, còn San San thì gặp được một giảng viên đại học tên là Đào Nhiên, cũng không tệ lắm.
Hả, đại học nào? Mai Lạc cười mỉm, hào hứng hỏi.
Giảng viên khoa vật lý đại học G, vừa tốt nghiệp đã được giữ lại trường để giảng dạy. San San trả lời có vẻ rất hài lòng.
Nghe đến đại học G, Mai Lạc ngẩn người, tại sao những nơi cô đừng đi qua có liên quan đến cô lại từng bước từng bước quay lại thế giới của cô, không thể kháng cự.
Đại học danh tiếng, ài. Lynda đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối, San San chọc chọc cô, hai người cứ cậu một câu mình một câu, vô cùng náo nhiệt. Còn Mai Lạc thì chỉ cười mỉm xem hai người đùa giỡn, không nói gì.
Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, Mai Lạc mang theo túi giấy trong tay, chờ ở cửa văn phòng Cố Tử Thanh thật lâu. Cô thật sự đã do dự rất lâu, lòng muốn gặp anh vẫ vượt qua toàn bộ rào cản tâm lý, thôi thúc cô mở cửa.
Xin chào, tôi tìm Cố Tử Thanh. Mai Lạc khẽ cười nói với cô gái ngồi trước bàn.
Cô tìm Cố Thiếu, có hẹn trước không? Cô gái trước bàn đang sửa đồ, tỏ vẻ xa cách.
Không có. Mai Lạc cúi đầu, trả lời có chút vô lực.
À, không hẹn trước, thì không thể gặp Cố Thiếu, hay bây giờ cô có thể hẹn giờ, có điều lịch của Cố Thiếu rất kín, cô nhìn xem, người bên kia đều đến để gặp Cố Thiếu.
Mai Lạc nhìn theo ánh mắt của tiếp tân, quả nhiên, cạnh ghế sofa có đủ các cô gái, tất cả nhìn qua đều không phải người thường, chỉ sợ những cô gái như vậy đến tìm Cố Tử Thanh quá nhiều, tiếp tân đã sớm coi như không thấy gì.
À, không cần đâu. Mai Lạc có chút cô đơn nói. Phiền cô chuyển gói đồ này giúp tôi...
Còn chưa nói xong, đã nghe những cô gái này xôn xao.
Mai Lạc vừa ngẩng mặt, liến thấy Trịnh Vũ Yên đang kéo tay Cố Tử Thanh ra khỏi văn phòng của anh.
Tử Thanh, hôm nay chúng ta đi ăn món Pháp, được không? rịnh Vũ Yên đang hứng trí bừng bừng hỏi. Mới phát hiện Cố Tử Thanh đang nhìn chằm chằm vào Mai Lạc mang vẻ mặt cô đơn và bất an ở bên kia.
Mai Lạc đang định xoay người chạy, thì nghe thấy Cố Tử Thanh lớn tiếng gọi tên mình: Mai Lạc. Hai chữ rõ ràng này bay và tai cô.
Cô mệt mỏi xoay người, đi đến bên cạnh bọn họ, vì cúi đầu, nên cô
Lạc Lạc, người lần trước là kiến trúc sư nổi tiếng Cố Tử Thanh, phải không?
Thảo nào không đi xem mắt cùng bọn mình. Thì ra đã tìm được một soái ca cao cấp như vậy, hai người quen nhau thế nào? Thành thật khai báo đi. San San và Lynda thấy trai đẹp liền sáng mắt, hỏi rất nhiệt tiinh2.
Mai Lạc chỉ có thể cười cười nói bọn họ là bạn học cũ, tình cờ gặp mặt mà thôi. San San và Lynda nửa tin nửa ngờ, Mai Lạc cũng không muốn giải thích thêm.
Các cậu xem mắt sao rồi? Cô lập tức nói sang chuyện khác. Chiêu này của nhiên hữu dụng, Đôi má San San phủ một tầng đỏ ửng chỉ trong nháy mắt, Lynda đứng bên cạnh trêu ghẹo: Mình thì không gặp được ai ưng ý, còn San San thì gặp được một giảng viên đại học tên là Đào Nhiên, cũng không tệ lắm.
Hả, đại học nào? Mai Lạc cười mỉm, hào hứng hỏi.
Giảng viên khoa vật lý đại học G, vừa tốt nghiệp đã được giữ lại trường để giảng dạy. San San trả lời có vẻ rất hài lòng.
Nghe đến đại học G, Mai Lạc ngẩn người, tại sao những nơi cô đừng đi qua có liên quan đến cô lại từng bước từng bước quay lại thế giới của cô, không thể kháng cự.
Đại học danh tiếng, ài. Lynda đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối, San San chọc chọc cô, hai người cứ cậu một câu mình một câu, vô cùng náo nhiệt. Còn Mai Lạc thì chỉ cười mỉm xem hai người đùa giỡn, không nói gì.
Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, Mai Lạc mang theo túi giấy trong tay, chờ ở cửa văn phòng Cố Tử Thanh thật lâu. Cô thật sự đã do dự rất lâu, lòng muốn gặp anh vẫ vượt qua toàn bộ rào cản tâm lý, thôi thúc cô mở cửa.
Xin chào, tôi tìm Cố Tử Thanh. Mai Lạc khẽ cười nói với cô gái ngồi trước bàn.
Cô tìm Cố Thiếu, có hẹn trước không? Cô gái trước bàn đang sửa đồ, tỏ vẻ xa cách.
Không có. Mai Lạc cúi đầu, trả lời có chút vô lực.
À, không hẹn trước, thì không thể gặp Cố Thiếu, hay bây giờ cô có thể hẹn giờ, có điều lịch của Cố Thiếu rất kín, cô nhìn xem, người bên kia đều đến để gặp Cố Thiếu.
Mai Lạc nhìn theo ánh mắt của tiếp tân, quả nhiên, cạnh ghế sofa có đủ các cô gái, tất cả nhìn qua đều không phải người thường, chỉ sợ những cô gái như vậy đến tìm Cố Tử Thanh quá nhiều, tiếp tân đã sớm coi như không thấy gì.
À, không cần đâu. Mai Lạc có chút cô đơn nói. Phiền cô chuyển gói đồ này giúp tôi...
Còn chưa nói xong, đã nghe những cô gái này xôn xao.
Mai Lạc vừa ngẩng mặt, liến thấy Trịnh Vũ Yên đang kéo tay Cố Tử Thanh ra khỏi văn phòng của anh.
Tử Thanh, hôm nay chúng ta đi ăn món Pháp, được không? rịnh Vũ Yên đang hứng trí bừng bừng hỏi. Mới phát hiện Cố Tử Thanh đang nhìn chằm chằm vào Mai Lạc mang vẻ mặt cô đơn và bất an ở bên kia.
Mai Lạc đang định xoay người chạy, thì nghe thấy Cố Tử Thanh lớn tiếng gọi tên mình: Mai Lạc. Hai chữ rõ ràng này bay và tai cô.
Cô mệt mỏi xoay người, đi đến bên cạnh bọn họ, vì cúi đầu, nên cô

/32
|