Mùa Mận Xanh Rụng

Chương 6 - Chương 6

/32


Edit: Thố Lạt

Thật sự không ngờ người mà ngay cả chạy tám trăm mét cũng ngã, năm đó lại theo đuổi tôi. Lời nói bất ngờ của Cố Tử Thanh khiến trái tim Mai Lạc bên cạnh căng thẳng.

Bởi vì khi đó anh luôn bằng lòng dừng lại chờ em. Hơn nữa khi em sắp ngã xuống, là anh bảo vệ em. Mai Lạc nói đến đây, nước mắt trong hốc mắt có phần không nghe lời.

Vậy em có biết năm năm nay tôi cũng đang chờ không? Cố Tử Thanh mặt không biểu tình, lạnh lùng nói ra những lời này.

Nhưng anh đã nói anh vĩnh viễn không muốn gặp em. Gương mặt tiều tụy của Mai Lạc lộ vẻ cô đơn, nói cũng nói rất nhẹ rất nhẹ.

Tôi đâu có nói tôi đang đợi em. Anh cao ngạo ngẩng đầu, nhìn trời sao, nhưng trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.

Mai Lạc, anh rất hi vọng thời gian năm năm này, thật sự không phải mình đang đợi em.

Nhưng thế giới của anh, trừ em ra, sẽ không thể có người khác nữa.

À. Mai Lạc nghe xong, không dám ngẩng đầu nhìn anh. Là cô đang tự mình đa tình. Nếu đã đến đây rồi, em đi chạy bộ một lát. Giống như năm đó, nửa câu sau này, cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn không nói ra.

Tử Thanh, chúng ta đã không thể trở lại năm ấy rồi, đúng không?

Có lẽ em nên sớm tỉnh táo nhận ra điểm này, từ khi chia tay vào năm năm trước, toàn bộ đều đã không có cách nào tìm lại nữa.

Mai Lạc cởi giày cao gót, đi chân trần chậm rãi chạy trên đường băng màu đỏ quen thuộc mà lại có chút xa lạ, mà Cố Tử Thanh đứng yên bên bồn hoa bên cạnh, lúc này hoa hạ nở rực rỡ, trong không khí phảng phất hương hoa bay theo gió, rất thơm. Khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Anh tao nhã châm thuốc, mắt chim ưng chăm chú tập trung vào thiên hạ gầy yếu nhưng vẫn bướng bỉnh như trước.

Chạy chậm một vòng, Mai Lạc thực sự không chịu nổi nữa, chân còn hơi đau, cô chậm rãi đi đến cạnh anh, ngồi xuống, cúi người lấy khăn giấy trong túi, lau bụi dính vào lòng bàn chân, vẫn đi chân trần ngồi lên bồn hoa bên cạnh.

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng cô thong thả mở miệng, Trước kia anh không hút thuốc lá.

Em cũng nói là trước đây. Giọng nói trong trẻo của anh như kim châm vào lòng cô.

Nhưng em chỉ nhớ anh của trước kia. Yếu đuối, bất an.

Lại im lặng một hồi, Cố Tử Thanh cúi người, một tay cầm giày cao gót của cô, một tay nắm mắt cá chân mảnh khảnh của cô, dịu giàng giúp cô mang giày vào.

Hình ảnh đẹp như vậy, cẩn thận dịu dàng giống như hoàng tử cuối cùng cũng tìm được cô bé lọ lem rời khỏi lúc mười hai giờ đêm, giúp cô màng giày thủy tinh vào.

Lòng Mai Lạc lúc này có trăm cảm xúc ngổn ngang, sương mù trước mắt chậm rãi ngưng tụ lại.

Cố Tử Thanh từ từ đứng dậy, nhưng lại dùng giọng ra lệnh nói, Đi thôi. Em đứng đó, tôi đưa em về.

Mai Lạc cũng đứng dậy, nói địa chỉ cho Cố Tử Thanh, sau đó một trước một sau đi về bãi đỗ xe.

Trên đường về nhà, Cố Tử Thanh không chạy nhanh. Mai Lạc lẳng lặng nhìn phong cảnh di chuyển bên ngoài cửa sổ, lúc này đèn hoa vừa lên, ánh đèn mờ ào bao trùm cả thành phố.

Anh muốn lên ngồi một chút không? Nói xong câu này, dường như Mai Lạc cảm thấy mời như vậy quá bất ngờ, lại mỉm cười, nói thêm: Ý em là cảm ơn anh đã đưa em về, về tình về lý, em cũng nên giữ anh lại ăn cơm tối.

Ừ. Vẻn vẹn một chữ ngắn gọn như vậy.

Nhìn bóng dáng nhỏ xinh bận rộn trong phòng bếp, khóe miệng Cố Tử Thanh bất giác cong lên thành một đường cung đẹp mắt, cô thật sự trở lại rồi.

Em có rượu không?

Hình như có mấy chai rượu vang, có điều cũng không phải rượu tốt, chỉ sợ anh uống không quen. Mai Lạc có chút xấu hổ trả lời.

Có rượu là được. Giọng nói trong trẻo truyền đến tai cô, thật ca Cố Thiếu chỉ khi ở bên cô, mới không quan tâm rượu gì.

Mai Lạc ở nhà trọ mới thuê không lâu, tại tầng 10, không lớn, lại bởi vì mới dọn đến, nên đồ đạc trong nhà cũng ít đến thảm thương, chỉ có chút vật dụng đơn giản.

Chỉ một lúc trên bàn đã bày đầy thức ăn phong phú, thịt bò kho tàu, trứng chiên cà chua, cải thìa nấm hương, canh bí đao hầm xương, một bàn đầy đồ ăn, Cố Tử Thanh uống rượu vang một mình, Mai Lạc không hề uống.

Học nấu ăn từ khi nào? Trong ấn tượng Mai Lạc luôn nói với anh cô không biết nấu ăn, anh có phần không thể tin được nhưng món đủ sắc đủ hương trước mắt được làm ra từ tay Lạc Lạc ngốc nghếch.

À, thời gian đầu ở Luân Đôn không quen đồ ăn bên đó. Nên tự học làm. Nói một câu qua loa cho xong chuyện, sao cô có thể nói ban đầu vụng về suýt chút nữa đốt cháy kí túc xá sinh viên chứ. Hương vị có được không? Mai Lạc dè dặt hỏi, cô không chắc liệu anh có thích mùi vị những món ăn này hay không.

Cố Tử Thanh nhún vai, uống một ngụm rượu, yếu ớt phun ra hai chữ tạm được . Thật ra chỉ cần là cô làm, anh đều cảm thấy sơn hào hải vị cũng không bằng.

Mai Lạc


/32

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status