Thật ra, mở đầu này, gặp nhau như vậy, tôi vẫn luôn muốn viết vào tiểu thuyết, bởi vì tôi rất thích bài hát Đã lâu không gặp của Trần Dịch Tấn, anh thật sự muốn gặp được em, ở quán cà phê nơi góc phố, anh sẽ vui mừng vẫy tay chào hỏi, tán gẫu cùng em, nói với em một câu, chỉ một câu, đã lâu không gặp. Gần đây thấy một câu trên Weibo, thành phố Luân Đôn này chính là Đão lâu không gặp của Trần Dịch Tấn, phía dưới còn có hình minh họa, rất có tình.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~.
Từ sau khi gặp anh tại ngã rẽ kia, Mai Lạc thường vô tình đi đến con phố đó, sau đó đi vào tiệm cà phê, gọi một ly cà phê đen đắng đến nỗi có thể khiến người ta rơi nước mắt.
Nâng cằm, hờ hững nhìn người đến người đi bên ngoài cửa sổ, nhưng bóng dáng kia vẫn chưa từng xuất hiện.
Tiệm cà phê này tên là đã lâu không gặp , Mai Lạc rất thích tên cửa tiệm này, bởi vì anh và cô quả thực đã lâu không gặp.
Lại là một buổi chiều lười biếng, Mai Lạc ngồi bên cửa sổ tiệm cà phê, ngồi thật lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy, khẽ đẩy cửa tiệm cà phê, lại đi đến trước vạch kẻ đường một lần nữa, lại gặp đèn đỏ một lần nữa.
Đôi mắt đẹp đảo quanh, hướng về một đôi mắt sâu thẳm quen thuộc mà xa lạ. Cố Tử Thanh đứng ngay tại vị trí lần trước, anh vẫn dễ thấy như vậy, vẫn thực sự khiến người ta không thể không chú ý, chỉ có điều lần này anh đi một mình, bên cạnh không có người đẹp đi cùng.
Hai người cứ lẳng lặng đứng im như vậy, nhìn nhau chăm chú, tựa như lần dừng chân này, đã trải qua mấy thế kỉ dài đằng đẵng.
Còn đang ngẩn ngơ, Cố Tử Thanh đã đứng bên Mai Lạc. Mắt như hàn băng, môi mỏng như khắc, âu phục màu xám tôn

/32
|