Lê Thiển uống rất chậm, rượu cay nồng khiến mắt cô đỏ hoe.
Rõ ràng là không biết uống. Vương Hạo thấy vậy bỗng dưng mềm lòng, đứng dậy vỗ nhẹ lên lưng cô.
"Thư ký Lê, từ từ thôi, không cần vội."
Cô cảm nhận được bàn tay ông ta vuốt ve sau lưng mình, liền nghiêng người tránh đi.
Nhân lúc vẫn còn tỉnh táo, cô uống cạn ly rượu trong tay, cố nén cảm giác cay xè nơi cổ họng, tiếp tục nâng ly thứ hai.
Tác dụng của rượu chắc sẽ không đến nhanh như vậy.
"Vương tổng, tôi đã thể hiện thành ý rồi, ngài có thể ký hợp đồng trước chứ?"
Lê Thiển vốn đã rất xinh đẹp, sau khi uống rượu, đôi mắt càng long lanh, gò má cũng ửng hồng, lập tức khiến tất cả phụ nữ trong phòng lu mờ.
Mấy gã đàn ông nhìn cô đến chảy nước miếng, ánh mắt đầy thèm thuồng.
Vương Hạo thì khỏi nói, gần như sắp không kiềm chế nổi. Ông ta hận không thể kéo cô vào phòng bên cạnh mà giải quyết ngay tại chỗ.
"Được được được, tôi ký, cô mau uống tiếp đi "
Lê Thiển tận mắt nhìn ông ta ký vào hợp đồng, lập tức cầm lấy nhét vào túi xách, nhẹ nhõm thở phào.
Cô bắt đầu thấy choáng váng, biết mình không thể nán lại lâu hơn nữa. Uống hai ly rượu mạnh liên tiếp khiến cô buồn nôn.
Cô khàn giọng nói "Tôi đã uống xong rượu rồi, không làm phiền mọi người nữa."
Nói rồi đứng dậy muốn rời đi, nhưng lại bị Vương Hạo nắm chặt cổ tay.
"Lê tiểu thư, đừng vội đi chứ…"
"Buông tôi ra "
Vương Hạo ghé sát mặt lại, giọng khàn khàn.
"Đừng giả vờ thanh cao nữa, cô tưởng nhà họ Lê vẫn là nhà họ Lê trước đây à? Chỉ cần cô hầu hạ tôi thoải mái, tôi cam đoan…"
"Chát" một tiếng.
Lê Thiển giáng thẳng một cái tát lên mặt ông ta.
“Ô hô, Vương tổng, cô này còn là một quả ớt cay đấy, ha ha ha, thú vị ”
Vương Hạo đen mặt, giơ tay định đánh trả, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô thì lại không nỡ. Ông ta liền nắm tóc cô, kéo mạnh xuống.
"Mẹ nó con khốn này, nể mặt mày quá rồi đúng không? Mày dám đánh bố, để bố xem mày chạy đi đâu "
Nói xong, ông ta liền đè chặt cô xuống ghế, ý đồ quá rõ ràng, ông ta muốn làm chuyện đó ngay trước mặt mọi người.
Lập tức, trong phòng bao vang lên những tiếng reo hò cổ vũ.
"Không Buông tôi ra Tôi sẽ báo cảnh sát Mau buông tôi ra "
Lúc này rượu đã ngấm, Lê Thiển gần như không còn chút sức lực nào, tầm nhìn cũng trở nên mờ mịt.
Khi cổ áo bị kéo giật xuống, cô lập tức cắn mạnh vào cổ tay của gã đàn ông.
"Á "
Cô dồn hết sức lực đẩy ông ta ra, loạng choạng bỏ chạy.
Nhưng do mất thăng bằng, bắp chân va vào ghế, cả người cô chao đảo ngã xuống, không thể đứng dậy nổi.
"Con mẹ nó, con tiện nhân này Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à? Bắt lấy nó, lột sạch đồ cho tao "
"Rõ, Vương tổng "
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bao bị đẩy ra, có người bước vào.
Vừa nhìn thấy Nghiêm Cảnh Tu, Vương Hạo lập tức nở nụ cười nịnh nọt.
"Ôi, Nghiêm tổng? Cơn gió nào thổi ngài đến đây vậy?"
Nghiêm Cảnh Tu nhìn Lê Thiển đang ngã sõng soài trên đất, bộ dạng vô cùng thê thảm, lông mày khẽ nhíu lại.
"Ông đã động vào cô ấy?"
Nghe vậy, trong lòng Vương Hạo lập tức hoảng loạn. Những người có mặt đều không phải kẻ ngu, chỉ một câu cũng đủ để họ nhận ra có điều không ổn.
"Nghiêm tổng, chẳng lẽ… Lê tiểu thư là… Là người phụ nữ của ngài?"
"Không phải." Nghiêm Cảnh Tu thản nhiên đáp.
Đám người vừa định thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe anh nói tiếp với giọng chậm rãi.
"Nhưng người đàn ông của cô ấy không phải kẻ mà các người có thể động vào."
Đám người "…" Ý gì đây?
Nghiêm Cảnh Tu ngồi xuống, đỡ lấy bờ vai của Lê Thiển. Nhìn thấy trạng thái của cô, anh liền biết cô đã bị chuốc say.
"Lê Thiển, cô vẫn ổn chứ?"
/1760
|