Rõ ràng là vợ chồng hợp pháp, vậy mà sau khi ân ái, anh lại sai người gửi chi phiếu cho cô.
Cùng lúc đó, trên TV cũng phát ra một tin tức mới nhất.
Bạn trai của Tưởng Di chính thức bị lộ diện, không ai khác chính là Tổng Giám đốc tập đoàn Cố thị, Cố Đình Sâm.
Bởi vì anh đã đích thân xuất hiện ở sân bay, đưa cô ta rời khỏi vòng vây của phóng viên.
Trợ lý Lâm đương nhiên cũng nghe thấy tin này, không nhịn được mà liếc nhìn vị Cố phu nhân trước mặt.
“Phu nhân, tấm chi phiếu này…”
Lê Thiển khẽ nhếch môi, ngước mắt nhìn anh ta một cái rồi cuối cùng cũng nhận lấy.
“Tôi cảm thấy mình giống như đang nhận tiền qua đêm vậy.”
Trợ lý Lâm “…” Câu này anh ta nên đáp thế nào đây?
Dù có không được sủng ái đi nữa thì cô vẫn là Cố phu nhân mà
“Khụ, phu nhân nói đùa rồi, cô là vợ hợp pháp của Cố tổng.”
“Cố phu nhân? Có ai biết tôi là Cố phu nhân sao?”
Trợ lý Lâm “…”
Để tránh không khí lúng túng, trợ lý Lâm đành tìm một cái cớ rồi vội vàng rời đi.
Lê Thiển siết chặt tấm chi phiếu trong tay, gọi một cuộc điện thoại.
“Chị, em lấy được tiền rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó mới lên tiếng “Thiển Thiển…”
“Hửm?”
Giọng nói của người bên kia trầm xuống, mang theo vài phần nghiêm túc “Nếu em cảm thấy ấm ức, nếu thấy không thể tiếp tục, em có thể rời khỏi cậu ta. Chị sẽ ủng hộ mọi quyết định của em.”
Lê Thiển chợt thấy sống mũi cay cay, khẽ gật đầu “Vâng, em nhớ rồi.”
Ca phẫu thuật của ông nội rất thành công. Để ông không phải lo lắng, Lê Thiển lại một lần nữa chủ động liên lạc với Cố Đình Sâm.
Dù phần lớn thời gian đều không thể gọi được.
Nhưng lần này lại thông…
“Có chuyện gì?”
Lê Thiển nhìn ông nội đang cười hiền từ trên giường bệnh, nhẹ giọng nói “Ông nội tỉnh rồi, anh có thể đến bệnh viện một chuyến không?”
“Anh Sâm, anh thấy cái này có đẹp không?”
Lê Thiển không lên tiếng nữa mà cuộc gọi cũng bị cắt đứt. Cô siết chặt điện thoại trong tay.
“Sao thế, Thiển Thiển? Đình Sâm không có thời gian à?”
Lê Thiển lắc đầu, tiến lên nắm lấy bàn tay già nua của ông nội, nhẹ giọng trấn an “Có ạ, anh ấy nói ngày mai sẽ đến thăm ông.”
Sau khi dỗ dành ông nội ngủ xong, Lê Thiển không còn dũng khí để gọi lại nữa, chỉ có thể nhắn tin cho anh, mong anh có thể dành chút thời gian đến thăm ông.
Nhưng cô vẫn thất vọng. Cô chờ từ sáng đến tối mà vẫn không thấy Cố Đình Sâm đâụ
Đối diện với ánh mắt quan tâm và lo lắng của ông nội, Lê Thiển sợ mình sẽ không kìm được nước mắt, chỉ có thể viện một cái cớ rồi rời khỏi phòng bệnh.
Cô đã cầu xin anh như vậy rồi, dù chỉ vài phút thôi cũng được, nhưng anh vẫn không đến.
Chưa được bao lâu, tiếng giày cao gót từ xa vọng lại, cô chậm rãi ngước mắt nhìn.
Tưởng Di mặc một chiếc váy đỏ rực, mái tóc dài uốn nhẹ, dáng người uyển chuyển tiến lại gần cô.
Lê Thiển siết chặt điện thoại trong tay. Cô luôn biết sự tồn tại của Tưởng Di.
Có lẽ cô ta cũng biết đến cô.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên hai người họ đối mặt.
Cô ta đến bệnh viện làm gì?
Tưởng Di đi đến trước mặt Lê Thiển, vươn tay ra “Lê tiểu thư, chào cô, tôi là Tưởng Di. Tôi nghĩ chắc cô biết tôi, đúng không?”
Lê Thiển lặng lẽ nhìn nụ cười đầy thách thức trên mặt cô ta, chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng cô lại không thể cười nổi.
Định làm trò gì đây?
Thấy cô không có động tĩnh, Tưởng Di cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ khẽ cười, đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi nói “Anh Sâm bận lắm nên tôi đến thăm ông cụ thay anh ấy.”
Lê Thiển chỉ cảm thấy khó chịụ Anh để cô ta đến thăm ông nội thay anh sao?
Gương mặt cô trở nên tái nhợt, cô nhắm mắt lại, giọng nói đầy cay đắng “Không cần, mời cô đi cho.”
Tưởng Di chỉ hơi nhếch môi “Nếu đã vậy, tôi cũng nói thẳng luôn. Người trong lòng anh Sâm là tôi, cưới cô chẳng qua là bất đắc dĩ. Tôi hy vọng cô có thể nhìn rõ vị trí của mình, đừng quấy rầy chúng tôi, được chứ?”
/1760
|