Ở các nhà hàng sang trọng, ăn những món như vậy thường có nhân viên chuyên nghiệp đứng cạnh phụcvụ.
“Muốn ăn cái này.”
“Ừm.” Chu Bách khẽ đáp rồi bắt đầu bóc tôm.
Động tác của anh chậm rãi nhưng rấtgọn gàng, thoáng chốc đã bóc ra được một con tôm tít nguyên vẹn rồi đặt vào đĩa của cô.
“Ăn đi.”
Mạnh Y Nhiên ngắm nhìn miếng thịt tôm h0àn hảo, ngạc nhiên hỏi “Sao anh làm được vậy? Em bóc mãi chẳng ra hồn.”
Chu Bách bóc tiếp con thứ hai, không ngẩng đầu, khẽ đáp “Em không cần học.”
Tim Mạnh Y Nhiên khẽ rung động. Câu nói ấy nghe thì chẳng có gì, nhưng nếu nói với tư cách là bạn trai thì ý nghĩa phía sau rấtđơn giản dễ hiểụ
Sau này nếu cô muốn ăn, anh sẽ bóc cho cô.
Mạnh Y Nhiên nhìn Chu Bách đang tập trung bóc tôm, ngẩn người một lúc.
Cho đến khi anh đặt con tôm thứ hai vào đĩa của cô, ngẩng đầu đối mắt với cô, cô mới sực tỉnh, vội chuyển đề tài “Ngon thật đấy.”
Chu Bách thấy cô bối rối cúi đầu liền khẽ cười “Ăn nhiều vào.”
Một bữa cơm, Mạnh Y Nhiên được chăm sóc chu đáo vô cùng.
Cô còn phát hiện Chu Bách không chỉ bóc được tôm mà mấy thứ như cua h0àng đế, ốc biển cũng đều làm rấtthành thạo.
Khiến cô không khỏi nghi ngờ bản thân mình.
“Chu Bách, chẳng lẽ trước đây nhà anh sống gần biển à?”
Cả bữa ăn, Chu Bách gần như không ăn gì, chỉ chăm sóc cảm xúc của cô.
“Nhà có một hòn đảo nhỏ, thỉnh thoảng có thời gian sẽ đưa gia đình đến nghỉ vài ngày.”
Nghe vậy, Mạnh Y Nhiên hơi khựng lại “Đảo ở đâu vậy?”
Chu Bách nói ra một địa điểm.
“Bảo sao anh rành ăn hải sản như vậy.”
Thì ra nhà có một hòn đảo riêng.
“Ăn nốt chỗ này đi.”
Mạnh Y Nhiên nhìn đĩa thức ăn đầy ụ trước mặt, thật ra cô đã ăn gần no rồi.
Trong lúc Chu Bách bóc vỏ giúp cô, cô cũng tranh thủ ăn vài món khác.
“Em hơi no rồi, làm sao bây giờ?”
Dù sao cũng là người ta cực khổ bóc vỏ cho, tuy cô muốn thể hiện mình là kiểu tiểu thư đỏng đảnh, nhưng nếu lãng phí công sức và tấm lòng của người khác, tɾong lòng cô vẫn thấy không yên.
“No rồi à?”
Mạnh Y Nhiên gật đầu “Ừ, no rồi.”
Chu Bách đứng dậy lấy đĩa của cô, tháo găng tay rồi cầm đũa bắt đầu ăn uống một cách tao nhã.
Nhưng Mạnh Y Nhiên thì trợn tròn mắt. Dù sao thì đó là đĩa cô vừa ăn dở, thức ăn cũng là cô ăn thừa lại.
Vậy mà Chu Bách lại cứ thản nhiên tiếp nhận như không có gì.
Tự dưng cảm thấy tai hơi nóng lên, cô vội vàng dời mắt đi, cầm ly trà bên cạnh lên uống một ngụm lớn.
Tuy cô không có ý định phát triển lâu dài với Chu Bách.
Vì cô thấy bọn họ không hợp nhau, từ tính cách, thân phận, địa vị đến gia thế, ngay cả vùng miền cũng khác.
Nhìn kiểu gì cũng không phải người chung đường, cũng chẳng hợp nhaụ
Thế nhưng rõ ràng Chu Bách không làm gì cả, nhưng có lúc cô lại cứ bị ánh mắt của anh thu hút một cách kỳ lạ.
Vậy đây chính là sức hút của đàn ông trưởng thành sao?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải chưa kịp khiến anh ċһán ghét để rút lui thì chính cô đã rơi vào trước rồi ư?
Thế chẳng phải vừa mất người lại vừa mất mặt sao?
Phải làm sao đây?
Tiếp tục diễn vai tiểu thư đỏng đảnh thôi
Trong đầu cô nhanh chóng lướt qua những tình huống đã xem hôm trước.
Nhưng dù nữ chính có diễn đến mức nào thì cũng phải có một cái cớ chứ, không thể vô cớ nổi điên được.
Cô muốn làm nàng tiểu yêu tinh biết làm mình làm mẩy chứ không phải một con điên thật sự.
“Khụ, cái đó…”
Chu Bách ngẩng đầu nhìn cô “Hửm?”
/1760
|