“Hôm qua tôi có gọi đïện cho luật sư Phạm để hỏi tình hình vụ kiện, anh ta có kể một chuyện liên quan đến hai người.”
Mạnh Y Nhiên nghe đến đây suýt nữa thì bật dậy bỏ chạy.
Trong lòng mắng Phạm Văn Hiên từ đầu tới chân.
Báo cáo tiến độ vụ kiện thì cứ nói, mắc gì phải nhắc đến cô?
Nhưng Mạnh Y Nhiên vẫn ôm hy vọng mong manh “Vậy… Vậy anh ấy nói gì?”
“Anh ta nói hai người đã chia tay, vì tɾong lòng anh ta đã có người khác.”
Mạnh Y Nhiên “…”
Phạm Văn Hiên khốn kiếp
Trong lòng anh có người thì anh cao quý lắm à, vậy còn ra ngoài đi xem mắt với cô làm gì?
Chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Chu Bách, Mạnh Y Nhiên bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
“Tôi, tôi… Bọn tôi…”
Phạm Văn Hiên đã tự nhận là chia tay, lại còn nói mình đã yêu người khác, cô còn có thể viện cớ gì?
Cuối cùng cô chỉ có thể cắn răng nói “Là tôi phát hiện anh ta có người tɾong lòng nên mới đề nghị dừng lại mối quan hệ.”
Nói xong lại thấy hối hận.
Cái kiểu giữ thể diện này cô cũng không cần làm gì, lắm lời chi cho mệt?
Ánh mắt cô liếc nhìn cánh cửa phòng bao, cảm thấy dù là Chu Chính hay Khâu Sảng thì chắc chắn chưa thể quay lại ngay được.
A, đúng là năm xui tháng hạn mà, hay là sau này cô nên ít ra ngoài thôi?
“Mạnh tiểu thư, nếu đã chia tay hòa bình với luật sư Phạm, chi bằng cân nhắc lại đề nghị lần trước của tôi đi?”
Đề nghị lần trước?
Đề nghị thử hẹn hò với anh ta sao?
Mạnh Y Nhiên nuốt nước bọt, kiếm cớ nói “Xin, xin lỗi Chu tiên sinh, tôi… tôi vừa mới chia tay với Phạm Văn Hiên, giờ chưa có tâm trạng để nhanh chóng bước vào mối quan hệ mới đâu, thật xin lỗi…”
Cũng xem như là một cái cớ hợp tình hợp lý
"Ừm, có thể hiểu được."
Mạnh Y Nhiên "???"
Sao lại dễ nói chuyện vậy?
Cô không nhịn được liếc nhìn anh, lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt mang ý cười kia, liền vội vã dời đi chỗ khác.
"Cho nên…"
"Không sao, tôi không vội, tôi có thể đợi cô bước ra khỏi vết thương tình cảm này."
Mạnh Y Nhiên "…"
Cô không nghe nhầm chứ?
Sao giọng điệu nói câu này lại mang chút châm chọc vậy?
Còn có vẻ trêu ghẹo nữa?
Đúng, chính là kiểu trêu chọc và giễu cợt.
Yêu nhau được bao lâu? Đến hôn còn chưa có, vốn chỉ là một cuộc xem mắt tạm thời, lấy đâu ra vết thương tình cảm?
Rõ ràng tên đàn ông này cố tình trêu cô
Mạnh Y Nhiên hiểu ra, không khỏi thấy xấu hổ. Cô gần như chắc chắn Phạm Văn Hiên vì muốn lấy lòng người này mà đã kể sach mọi chuyện giữa họ.
Nghĩ tới đó, đầu cô bắt đầu đau nhói.
Không kìm được đưa tay lên day day thái dương.
"Chuyến này tới Bắc Kinh, định ở chơi mấy hôm?"
Mạnh Y Nhiên bỏ tay xuống, nhìn anh một cái rồi nói "Không phải tôi tới chơi, là đi công tác cùng bạn tôi. Cô ấy cần người phiên dịch, tôi biết nên đi giúp. Làm xong thì chúng tôi về."
"Không ở lại thêm vài ngày sao? Tôi có thể sắp xếp người dẫn em đi tham quan, nếu trước đây em không thường đến Bắc Kinh thì vẫn còn nhiều chỗ đáng để đi lắm, còn có cả mấy món ăn vặt nữa."
Thật ra thì ở nhà cô cũng rảnh rỗi, cũng hơi muốn đi dạo quanh.
Dù sao Bắc Kinh cũng là thủ đô của Hoa Quốc.
Nhưng…
"Không cần không có thời gian đi chơi, phải tranh thủ về Thượng…"
"Không bận Tớ không bận chút nào hết "
/1760
|