Chu Chính mỉm cười nhìn hai người, một người thì bình thản như không, người kia thì bồn chồn như ngồi trên đống lửa.
Nhưng rõ ràng cả hai đều không định nói nên anh liền lên tiếng “Hình như nửa năm trước…”
Mạnh Y Nhiên biến sắc, trán như bị kim châm, vội vàng nhìn sang Chu Chính, sợ anh nói ra chuyện gì không nên.
Chu Bách liếc nhìn Chu Chính, lạnh nhạt tiếp lời.
“Nửa năm trước tình cờ gặp ở Club Trường An, mấy hôm trước lại gặp Mạnh tổng và Mạnh tiểu thư ở Cảng Thành.”
“Thì ra là vậy…”
“Ơ, không đúng, nửa năm trước ở Club Trường An?”
“Tiểu Bách, cháu quen Mạnh tiểu thư từ nửa năm trước ở Club Trường An? Vậy có phải Mạnh tiểu thư là…”
“Bác gái, trà của bác hết rồi, uống thêm chút cho mát cổ họng, nãy giờ bác cười nhiều thế, không khô cổ à?”
Người phụ nữ khựng lại, nhìn ánh mắt của cháu trai.
Ánh mắt lại chuyển sang Mạnh Y Nhiên, thấy từ khi cô vào phòng đã có vẻ căng thẳng và không yên tâm.
Ánh mắt bà lóe lên, thu lại tầm nhìn rồi quay sang Chu Chính, nháy mắt như đang xác nhận điều gì đó.
Chu Chính khẽ cong môi, đưa ly trà qua.
“Uống thêm chút trà đi bác gái.”
Người phụ nữ không bỏ lỡ động tác gật đầu rấtnhẹ của anh, kích động suýt nữa làm đổ cả ly trà.
“Ừ, uống, uống…”
Nhân lúc uống trà, bà lại len lén nhìn con trai và tiểu thư danh giá của cảng thành.
Mặc dù Mạnh Y Nhiên có hơi e dè, nhưng rõ ràng là một cô gái được dạy dỗ đàng h0àng.
Bà hài lòng nhếch môi, đặt ly trà xuống, nhìn sang những người khác.
“Em dâu, em trai, ở nhà còn mấy xấp vải Tường Vân Sa mới về, chút nữa về nhà hai đứa chọn vài bộ về may áo.”
“Được, cảm ơn chị dâụ”
“Đúng lúc, chúng ta ăn cũng no rồi, về trước thôi, để mấy đứa nhỏ ở lại trò chuyện, chị sợ tụi mình ngồi đây khiến bọn nó khó mở lòng, đúng không?”
“Không vấn đề gì, được, chúng ta về trước, để tụi nhỏ nói chuyện tiếp.”
“Ừ, vậy mình đi thôi.”
Thế là đám phụ huynh đồng loạt quyết định rời đi trước.
Tất cả mọi người đều đứng dậy the0, Chu Chính cũng cười nói “Mạnh tiểu thư, Khâu tiểu thư, hai người cứ ngồi đi, tôi đi tiễn người lớn.”
Khâu Sảng không phải ngốc, nhìn thế là hiểu ngay.
Dù vẫn thấy mơ hồ, nhưng cảm giác này thì không sai được.
Đây là cố ý nhường chỗ.
Mà nhường chỗ cho ai? Chắc chắn không phải cho cô rồi
Thế nên cô cũng đứng dậy nói “Đúng lúc tôi cũng muốn đi vệ sinh.”
Vậy là Chu Chính và Khâu Sảng cũng cùng rời khỏi phòng.
Phòng bao vốn đang náo nhiệt, giờ chỉ còn lại Mạnh Y Nhiên và Chu Bách.
Mạnh Y Nhiên nhìn tình hình hiện tại, h0àn toàn mù mờ không hiểu sao lại thành ra thế này.
Cô mờ mịt quay sang nhìn Chu Bách.
Chu Bách liếc cô một cái rồi ngồi xuống “Ngồi đi, đứng đó làm gì?”
Mạnh Y Nhiên chớp chớp mắt, đành ngồi xuống, may mà giữa hai người còn có một chỗ trống.
Nhưng việc chỉ có hai người khiến cô vẫn rấtcăng thẳng.
Tay cô để trên bàn không tự chủ được mà nắm chặt.
Nhưng cô thật sự không biết nên nói gì với anh. Cũng không có gì để nói cả.
“Dạo này sao rồi?”
Cuối cùng vẫn là Chu Bách chủ động hỏi han.
Mạnh Y Nhiên chỉ đành nhìn anh, gật đầu nói “Cũng ổn.”
“Quan hệ với luật sư Phạm vẫn tốt chứ?”
Nghe đến câu này, Mạnh Y Nhiên lập tức cảnh giác.
Cô nhìn anh một cái, nhưng chẳng thể đoán được gì từ ánh mắt anh.
“Cũng khá tốt.”
“Thật sao?” Chu Bách thấp giọng hỏi lại, tɾong lời nói mang the0 chút ý cười.
/1760
|