Nghe xong câu này, Mạnh Y Nhiên suýt nữa trẹo chân tại chỗ, quay phắt lại nhìn Thu Ninh.
“Chị, chị vừa nói ai cơ?”
Thu Ninh bất lực nhìn cô “Thư ký của Chu Bách đang ở dưới nhà, ba mẹ bảo chị gọi em xuống.”
Mạnh Y Nhiên “…”
Sắc mặt cô vì một câu nói đó mà thay đổi liên tục.
Bách đến nhà mình làm gì?”
Thu Ninh vẫn bất lực “Có lẽ ba mẹ còn muốn biết hơn em đấy.”
Sắc mặt Mạnh Y Nhiên lập tức giống như vừa nuốt phải một đống phân.
“Vậy, vậy cô ta có nói gì không?”
Thu Ninh lắc đầu “Không nói gì, chỉ mang the0 một ít quà đến, nói là tặng cho em. Nên giờ ba mẹ cũng mù tịt, hay em mau thay đồ rồi xuống xem đi?”
Mạnh Y Nhiên nghiến răng, siết chặt nắm tay “Cái tên đàn ông này nói mà không giữ lời Trước mặt thì nói một kiểu, sau lưng lại làm một kiểu Rõ ràng nói là coi như chưa có chuyện gì, vậy mà hôm nay lại cho người đến nhà Anh ta muốn làm gì?”
Nói xong cô chẳng buồn thay đồ, mặc nguyên đồ ngủ đi thẳng xuống lầụ
Thu Ninh cũng không ngăn, đi the0 sau cô.
Nghe thấy tiếng người xuống lầu, mọi người tɾong phòng khách đều ngẩng đầu lên nhìn.
Đặc biệt là ba của Mạnh Y Nhiên, ánh mắt nhìn cô đầy sắc bén “Con lại đây cho ba ”
Mạnh Y Nhiên lập tức cứng đờ, liếc mắt nhìn người phụ nữ vừa mới gặp tối qua, cắn răng bước tới.
“Ba mẹ, chào buổi sáng ạ.”
Mẹ Mạnh nhíu mày nhìn cô, đánh giá từ trên xuống giờ là mấy giờ? Còn nữa, con mặc nguyên đồ ngủ xuống lầu à?”
Mạnh Y Nhiên “…”
Chẳng phải vì cô lo quá sao? Cô sợ cô thư ký kia nói gì đó với ba mẹ cô mà
Cô thư ký liếc nhìn cả nhà, lên tiếng “Ông bà Mạnh, quà tôi đã mang tới, cũng gặp được Mạnh tiểu thư rồi, tôi xin phép về trước.”
Mạnh Y Nhiên ngơ ngác nhìn cô ấy, vậy là xong rồi?
Vậy rốt cuộc cô ấy đến đây làm gì?
Có lẽ vẻ mặt nghi hoặc của cô quá rõ, thư ký mỉm cười “Mạnh tiểu thư, tôi thay mặt tiên sinh nhà chúng tôi chúc cô ma͙nh khỏe, quà đã chuyển đến tận tay, tôi không làm phiền nữa. Xin cáo từ.”
Ba Mạnh dù chưa hiểu rõ chuyện gì nhưng cũng chỉ có thể gật đầu “Cô đi cẩn thận.”
Cô thư ký lại gật đầu với Mạnh Y Nhiên rồi rời đi.
Để lại một Mạnh Y Nhiên đang ngu ngơ không hiểu gì. Vừa định quay đầu hỏi thì ba cô đã nhìn chằm chằm vào cô
“Con quen với Chu tiên sinh như thế nào? Quen khi nào? Sao tự nhiên cậu ta lại cho người đến nhà tặng quà?”
Một tràng câu hỏi khiến đầu Mạnh Y Nhiên như bị co rút lại.
Cô có thể nói thật sao?
Tất nhiên là không rồi
Vậy thì nói thế nào đây?
Cô lặng lẽ kéo tay Thu Ninh cầu cứụ
Thu Ninh bước lên một bước, dịu dàng nói “Ba mẹ, con thấy Nhiên Nhiên cũng đang mù tịt, hay là mình xem Chu tiên sinh tặng gì trước đi? Nhiên Nhiên mới ngủ dậy, có khi còn chưa tỉnh táo đâu, cho em ấy chút thời gian đi ạ.”
Ba Mạnh lúc này mới gật đầu, ra hiệu cho người giúp việc “Mở ra xem tɾong đó là gì.”
Thu Ninh liếc nhìn Mạnh Y Nhiên một cái như muốn nói cô ấy chỉ giúp được tới đây thôi.
Mạnh Y Nhiên lập tức nhìn cô ấy với ánh mắt biết ơn vô hạn.
Nói thật chắc chắn không xong, vậy phải bắt đầu kể từ sự việc tối qua.
Pha trộn thật giả, có thật có giả, thế là được.
Nhưng khi cô nhìn thấy những món quà mà Chu Bách gửi đến, cô lập tức á khẩụ
Ngay cả Thu Ninh cũng phải nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Vợ chồng nhà họ Mạnh cũng sững sờ.
Bởi vì những món quà mà Chu Bách gửi tới quá đắt đỏ, thậm chí có vài món là hàng quý hiếm, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Mạnh Y Nhiên cảm nhận rõ ánh mắt của ba mẹ mình đang nhìn chằm chằm về phía cô.
Da đầu cô bắt đầu ngứa ran, siết chặt tay.
Cái tên Chu Bách này rốt cuộc đang định làm gì?
Cả phòng rơi vào im lặng một lúc lâu, mọi người như bị chấn̵ động.
Ngay cả Thu Ninh cũng không nhịn được mà thì thầm vào tai cô “Không biết còn tưởng đây là sính lễ chứ. Quý giá như vậy, ba mẹ sắp sốc luôn rồi.”
/1760
|