“Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, mình h0àn toàn vô tội chứ bộ?”
“Rõ ràng là mình đang đi trên hành lang đàng h0àng, tự nhiên bị người ta đẩy vào phòng, còn bị cưỡng hiếp nữa chứ. Ban đầu tỉnh dậy là định tìm người tính sổ, nhưng vừa nhìn thấy thân phận người đó thì sợ quá chạy mất. Chuyện này trách mình được à?”
Cô giơ hai tay lên, chớp chớp mắt vô tội.
“Không phải lỗi mình đúng không? Mình chỉ không muốn rắc rối thôi mà?”
Thở dài một tiếng, cô uống cạn ly rượu rồi đứng dậy rời đi.
Nhưng trước khi về nhà, cô gọi đïện cho Lê Thiển hỏi xem Kiều Nhã Tư đã rời đi chưa.
Nếu chưa đi thì tối nay cô phải ngủ ở khách sạn rồi.
Lê Thiển nói cô ấy vừa mới rời đi.
Lúc này Mạnh Y Nhiên mới yên tâm lái xe quay về, dĩ nhiên là lái xe của Lê Thiển.
Dù sao hiện tại cô chỉ là tiểu thư có tiếng mà không có miếng.
Tất cả tài sản quyền lực tɾong nhà đều bị tịch thụ
Thu Ninh từng lén đưa cô một thẻ ngân hàng, nhưng vì cô tiêu xài quá hoang phí nên bị phát hiện, thẻ đó cũng bị thu hồi.
May mà cô còn có một người bạn thân là Cố phu nhân
Đúng là bạn thân đưa cô bay lên trời
Khi đang lái xe về biệt thự nhà họ Lê, cô vô tình gặp một chiếc xe khác. Khi nhìn thấy người lái là Chu Chính, dường như anh ta cũng thấy cô.
Nhưng xe chạy nhanh nên lướt qua ngay.
Về đến nơi, Lê Thiển vẫy tay gọi cô.
“Nhiên Nhiên.”
“Sao cậu lại ngồi ở phòng khách? Tối nay không đi dỗ công chúa nhỏ ngủ à?”
“Anh ấy đang dỗ, tớ có chuyện muốn nói với cậu, qua đây ngồi đi.”
Mạnh Y Nhiên ngồi xuống, nhìn cô ấy “Sao vậy? Cậu muốn nói gì?”
Vừa ngồi xuống cô liền cầm vài quả cherry ăn.
“Nhiên Nhiên, cậu có người mình thích rồi đúng không?”
Lê Thiển đột nhiên hỏi như vậy khiến Mạnh Y Nhiên khựng lại.
“Hả? Cậu… Sao cậu lại hỏi vậy?”
Lê Thiển nhìn cô vài giây, xác nhận vừa nãy cô có hơi hoảng hốt, điều này càng khiến Lê Thiển chắc chắn suy đoán của mình là đúng. Nhưng cũng rấtbất ngờ.
Dựa the0 tính cách của Mạnh Y Nhiên, nếu thật sự thích ai thì chắc chắn sẽ the0 đuổi thẳng thắn.
Chứ giấu kín tɾong lòng để yêu đơn phương đâu phải phong cách của cô ấy.
Hơn nữa, nếu đã có người mình thích sao lại giấu không nói với cô chứ?
Vậy là cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô ấy.
Bị ánh mắt đó dán chặt, Mạnh Y Nhiên thấy nổi hết da gà, tɾong lòng càng thêm bất an.
Cô dè dặt hỏi “Có phải tối nay cậu đã gặp người đàn ông của Kiều Nhã Tư không? Chu Chính ấy?”
Lê Thiển không biết sao cô lại đột nhiên nhắc đến Chu Chính, nhưng vẫn gật đầụ
“Có gặp, còn chào hỏi nữa, anh ta cũng gửi chút quà cho chúng ta để bày tỏ cảm ơn, sao thế?”
“Ờ… Thế… Thế anh ta có nói gì khác không?”
“Nói gì khác là nói gì? Hay là cậu nói rõ trước xem sao?”
Mạnh Y Nhiên chớp mắt, còn đang định tìm cớ thì nghe Lê Thiển nói.
“Nhiên Nhiên, tớ rấthiểu cậụ Trong lòng cậu có chuyện thì không giấu được tớ đâụ Chẳng qua dạo này tớ bận chuyện con cái nên khôn thể quan tâm đến cậu nhiều như trước. Cậu đi xem mắt nhiều lần còn tự phá hỏng cả danh tiếng chẳng phải là vì tɾong lòng đã có người sao?”
Mạnh Y Nhiên há miệng, muốn phản bác, cũng muốn giải thích, nhưng lại chẳng biết nên nói gì.
Lê Thiển lại nhẹ nhàng nói “Không sao, cậu cứ nói từ từ, dù sao có chuyện gì cũng đừng giấu tớ.”
Mạnh Y Nhiên đưa tay gãi đầu, nhìn ánh mắt quan tâm và có phần chất vấn của Lê Thiển mà chột dạ.
“Khụ, thật ra… cũng không phải như cậu nghĩ. Chỉ là… đúng là tớ giấu cậu một chuyện. Nhưng là do anh trai tớ không cho nói, còn bảo tớ chôn tɾong bụng luôn nên tớ không kể cho cậu…”
Nghe vậy, Lê Thiển càng tò mò chuyện mà cô đang giấu là gì.
“Vậy giờ cậu muốn kể cho tớ biết không? Nếu thật sự không muốn thì tớ cũng không ép.”
“Cậu đã đoán được tớ có chuyện giấu cậu, tớ còn cố giấu làm gì nữa…”
Nói rồi cô gãi gãi mũi, ngồi sát lại, ghé tai Lê Thiển thì thầm.
“Chuyện là như này, tớ cũng không biết sao anh tớ biết được, nói chung là chuyện đó không có hậu quả gì. Nhưng the0 lời anh tớ thì nhà họ Chu ở Bắc Kinh vẫn đang điều tra, chỉ là vẫn chưa tra ra tớ. Chắc do anh tớ giúp đỡ…"
/1760
|