Ly Hôn Và Nước Mắt Sau Chiến Tranh Lạnh

Chương 1666

/1760


Lại nhớ bạn mình nói mấy người ở đây toàn là quan lớn.

Cô cũng muốn biết quan chức ở Bắc Kinh trông thế nào.

Nên ánh mắt cứ thế không rời đi được, thêm men rượu vào, đầu óc có hơi trì trệ nên thành ra mới bị hiểu nhầm.

Lúc đó cô còn hỏi lại  “Làm thế này không ổn đâu? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Yên tâm, không sao đâụ Tớ lo được. Không dám chắc thì tớ đâu dám đưa người ta lên giường cậụ Cứ đi vui vẻ đi, đi đi đi đi ”

Thế là vì tò mò, cô cầm thẻ phòng đi lên lầụ

Quẹt thẻ mở cửa, quả nhiên là anh chàng đẹp trai đi cuối cùng tɾong nhóm đó.

Cô định xoay người đi ra, ai ngờ lại bị ôm lấy.

Cô giật nảy mình, lúc này mới hiểu ra có sự nhầm lẫn.

Thì ra đây là người được gọi đến để phụcvụ mấy phu nhân quan chức. Chẳng qua anh ta đi cuối hàng nên bị hiểu lầm.

Cô cực kỳ cạn lời, chỉ muốn đuổi người đi cho xong nên đưa tiền để anh ta rời đi.

Ai ngờ anh ta lại nói đã uống thuốc kích thích, anh ta vẫn cần một người phụ nữ.

Lúc đó cô gần như không còn từ gì để nói, tɾong bụng nghĩ đúng là biết hầu hạ người khác, còn tự mình uống thuốc luôn.

Bất đắc dĩ, cô đành giả vờ đồng ý, bảo anh ta đợi tɾong phòng.

Rồi cô ra ngoài, gọi đïện cho cô bạn và kể mọi chuyện.

Cô nhớ rõ lúc đó cô đã nói hai chữ bỏ thuốc.

Ai ngờ lúc đó có người từ sau bịt miệng cô lại, chưa kịp phản kháng thì cô đã bị đẩy vào một căn phòng tối om.

Cô định kêu lên thì bị một người đàn ông ôm chặt từ phía saụ

Hơi thở nóng bỏng, nhịp thở dồn dập cùng giọng nói khàn khàn.

“Đây là lần thứ mấy hắn dở trò này rồi?”

Cô ngơ ngác từ đầu đến cuối.

Đến khi kịp phản ứng cô mới hiểu mình bị xem thành một người phụ nữ tự dâng lên tới cửa.

Cô đang định tìm người tính sổ thì vừa nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó cô liền sững lại.

Chu Bách, sao lại là anh ta?

Thật ra cô không hiểu rõ lắm về chuyện bên phía Bắc Kinh.

Nhưng cô từng gặp Chu Bách một lần khi du học nên cũng biết thân phận của anh.

Vì vậy nếu tính toán thiệt hơn thì cô cũng chẳng được gì, còn có thể gây thêm rắc rối, nên cô liền mặc lại quần áo rồi chuồn đi ngay.

Chỉ là khi rời khỏi khách sạn thì lại đụng mặt Chu Chính. Tuy cô đã bịt kín bản thân từ đầu đến chân, nhưng hai người đúng là đã chạm mặt nhau ở cửa thang máy.

"Anh hỏi em đấy, câm rồi à?"

Giọng nói của Mạnh Hạo Nhiên kéo cô quay lại thực tại, cô khẽ ho một tiếng rồi nói.

"Hôm đó có chạm mặt một lần, nhưng em bịt kỹ lắm rồi, chắc anh ta sẽ không nhận ra đâu…"

"Chắc?"

Mạnh Y Nhiên có hơi chột dạ, nhưng cô vẫn tin chắc Chu Chính sẽ không nhận ra mình.

Đối với người ở Bắc Kinh, cô chỉ là một gương mặt lạ lẫm. Trước giờ cô không hay lui tới Bắc Kinh, số lần đến đó đếm trên đầu ngón tay, thậm chí còn ít hơn số lần đi Thượng Hải.

Vậy nên Chu Chính không thể nào nhận ra cô được, huống hồ hôm đó cô còn che kín mít như vậy.

Thế nhưng nhớ lại lúc nãy anh ta lại hỏi cô  “Chúng ta từng gặp ở đâu rồi phải không?”

Từng gặp ở đâu?

Vừa nãy chắc chắn mới chỉ là lần thứ hai 

"Đúng, chắc là không nhận ra đâu…"

Mạnh Hạo Nhiên im lặng một lúc rồi hỏi  "Thế em gọi cho anh là muốn nói gì?"

Mạnh Y Nhiên khẽ chỉnh lại giọng  “Em chỉ… chỉ muốn nói trước một tiếng, chuyện đó không phải do em chủ động gây ra. Nếu, em nói là nếu sau này có chuyện gì xảy ra, anh phải bảo vệ em đấy, không được mặc kệ em đâụ”

“Ha, chuyện tốt thì không thấy nhớ đến anh.”

“Anh à ”

“Im, anh đi ngủ đây, cúp máy đi.” Mạnh Hạo Nhiên không chút nể tình, dứt khoát cúp máy luôn.

Mạnh Y Nhiên nhìn màn hình đïện thoại một lúc rồi thở dài.

Cô tự rót cho mình một ly rượu, vừa uống vừa lẩm bẩm.

“Sẽ không đâu, chắc chắn không nhận ra, do mình nghĩ nhiều quá thôi, chắc chắn là nghĩ nhiều quá rồi…”


/1760

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status