Anh muốn làm gì?
Đây là uy hiếp trắng trợn sao?
Cô quay đầu nhìn bà cụ “Bà ngoại, bọn cháu…”
Bà ngoại lại giơ tay ra hiệu bảo cô ngừng nói, sau đó lắc đầụ
“Ôi, bà tuổi này cũng chẳng sống được bao lâu nữa, chuyện của người trẻ các cháu bà cũng không quản nổi, không quản nữa, miễn các cháu vui vẻ là được. Nhưng có một điều, Tư Tư, cháu nhất định phải nhớ kỹ.”
Nghe thấy nửa câu đầu, cô còn muốn giải thích, nhưng đến câu cuối, cô nghe ra sự nghiêm túc tɾong giọng của bà.
“Dù sau này hai đứa thế nào, cháu nhất định phải bảo vệ nhà họ Kiều, cháu có thể hứa với bà không?”
Kiều Nhã Tư đương nhiên sẵn sàng đồng ý. Tất cả của nhà họ Kiều bây giờ đều là của cô, đã là của mình thì cô nhất định phải có trách nhiệm giữ gìn.
“Bà ngoại, cháu nhất định sẽ bảo vệ nhà họ Kiều, bà yên tâm.”
Bà ngoại mỉm cười, nhìn hai người, gật đầu hài lòng.
“Tốt lắm, có A Chính ở đây bà yên tâm rồi. Thôi, hai đứa nói chuyện đi, bà về phòng nghỉ ngơi.”
Kiều Nhã Tư “…”
Cái gì mà có anh ở đây thì yên tâm chứ?
“Bà ngoại…”
Bà ngoại khoát tay “Còn về thân phận của Thừa Nghiệp, hay là vài năm nữa hãy công bố với bên ngoài đi.”
Kiều Nhã Tư nhìn bà ngoại được dìu về phòng, lúc này mới quay người nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
Cô tiến lại gần một bước, nhìn anh từ trên cao xuống “Rốt cuộc anh đã nói gì với bà ngoại tôi?”
Sao bà lại dễ dàng chấp nhận chuyện kinh thiên động địa như vậy chứ?
“Lại gần chút.”
Kiều Nhã Tư nhíu mày, lại gần thêm một bước rồi cúi người xuống, nghĩ anh muốn hạ giọng nói nhỏ gì đó nên cô cũng khá phối hợp.
Chỉ là không ngờ giây tiếp the0 đã bị anh kéo thẳng vào lòng.
Cô lập tức hít sâu một hơi vì sốc, định đứng dậy.
Nhưng vòng e0 lại bị anh dễ dàng siết chặt, không cách nào cử động, cô vội vàng nhìn quanh, người làm đã biết điều rút đi hết từ lâu rồi.
Mặt cô lập tức đen như đáy nồi, nghiến răng trừng mắt nhìn anh “Anh làm gì vậy? Đây là ở nhà đó ”
“Không ở nhà thì được hả?”
“Anh Tôi…” Kiều Nhã Tư trừng mắt giận dữ, hơi thở có hơi gấp gáp. Cô có ý này sao?
“Chỗ nào cũng không được Mau thả tôi ra ” Nói xong cô bắt đầu vùng vẫy định thoát ra khỏi lòng anh.
Chu Chính vỗ nhẹ sau gáy cô, giọng trầm thấp “Ngoan nào, chắc em không muốn bây giờ anh bế thẳng em lên lầu đâu nhỉ?”
Kiều Nhã Tư lập tức choáng váng, trừng mắt nhìn anh “Anh dám?”
Chu Chính lại nhếch môi cười, khóe mắt liếc về phía phòng bà ngoại, giống như có ẩn ý gì đó.
“Không thì em thử xem?”
Kiều Nhã Tư “…”
Cô đâu có ngu, khi nãy phản ứng của bà ngoại rấtrõ ràng.
Bà đã không quản nữa rồi.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi kiềm chế lại, hít sâu một hơi, nhìn anh hỏi “Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Chu Chính nhìn chằm chằm cô một lúc rồi mới đặt tay lên sau đầu cô, kéo cô tựa vào vai mình “Không muốn làm gì cả, em yên lặng một lát là được.”
Kiều Nhã Tư “…”
Cô còn muốn nói, môi đã bị ngón tay anh chặn lại “Suỵt, yên nào.”
Kiều Nhã Tư cạn lời.
Hai người cứ vậy mà duy trì tư thế thân mật mập mờ.
Nhưng Chu Chính lại chẳng làm gì quá giới hạn, chỉ đơn giản ôm cô vào lòng, tay cũng rấtngoan, không có động chạm linh tinh.
Dần dần, nghe tiếng thở đều đặn của anh, cơ thể vốn đang căng thẳng của cô cũng chầm chậm thả lỏng.
Nhất là khi cảm nhận được tiếng tim đập tɾong lồng ngực anh.
Không biết đã qua bao lâu, cô quay đầu nhìn anh, thấy anh đã tựa vào sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tóc đen mượt nhưng đã dài hơn trước. Trước kia vì công việc, tóc anh luôn ngắn gọn, nhìn rấtg͙ià dặn, giờ lại có vẻ khác hẳn.
Chỉ là trông anh có vẻ rấtmệt.
Anh đi một chuyến suốt nửa tháng, cũng không biết đã làm gì.
Cô thu ánh mắt về, tựa đầu lên vai anh, tìm một tư thế thoải mái.
/1760
|