Kiều Nhã Tư ngồi gần đó, tất nhiên nghe rõ tiếng hét xé gan xé ruột của Kiều Oanh.
Cô lập tức tò mò nhìn sang “Cô ta đang gào gì vậy? Anh đã nói gì với cô ta thế?”
Cánh cửa đã bị đóng lại, tiếng khóc gào đau đớn và điên loạn của Kiều Oanh ngay lập tức bị ngăn cách với bên ngoài.
Kiều Nhã Tư tò mò nhìn qua anh, hướng ánh mắt về phía cánh cửa kia.
Chu Chính bước đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn dáng vẻ tò mò ấy, khẽ nói “Đi thôi.”
Kiều Nhã Tư thu ánh mắt lại, nhìn thẳng vào mặt anh “Xong rồi à? Anh nói gì với cô ta vậy? Sao cô ta lại kích động đến mức đó?”
Vừa rồi tiếng gào của Kiều Oanh quả thật còn bi thương hơn bất kỳ lần nào trước.
Cho nên cô rấttò mò rốt cuộc họ đã nói những gì?
Sao Kiều Oanh lại đột ngột kích động đến mức như vậy?
Chu Chính chỉ đáp nhạt nhẽo “Không nói gì cả.”
Không nói gì?
Kiều Nhã Tư dĩ nhiên không tin, nếu thật sự không nói gì thì cần gì đuổi cô ra ngoài?
Nếu không nói gì, sao Kiều Oanh lại tuyệt vọng đến vậy?
Nhưng đã là chuyện anh không muốn nói thì cô cũng chẳng có tư cách chất vấn, cùng lắm là tò mò hỏi một câụ
Anh không muốn nói thì cô cũng không ép.
“Đi đâu?”
“Đưa em đến công ty.”
Kiều Nhã Tư lại nhìn anh một cái “Ồ.”
Trên đường đến công ty, Kiều Nhã Tư mới hỏi “Sau này anh định làm gì?”
“Dưỡng g͙ià.”
Kiều Nhã Tư “…”
Cô im lặng cả một lúc mới quay đầu nhìn anh “Anh nói thật đấy à?”
“Em thấy tôi đang đùa à?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, cô lại lần câm nín.
Cô không thấy anh là người biết đùa, chưa từng thấy ai nghiêm túc như anh.
Thế nên cô cũng không cho là anh đang nói chơi.
“Thật sự định nghỉ hưu luôn à?”
“Em thấy sao?”
Kiều Nhã Tư “…”
Hỏi cô làm gì?
Hai người nhìn nhau vài giây, Kiều Nhã Tư nhận ra anh hình như thật lòng muốn nghe ý kiến của mình, cô lại lại lại câm nín lần nữa.
Nhưng cô vẫn nói “Anh thấy thoải mái thì cứ sống vậy thôi, cuộc sống là để sống mà.”
“Ừ.” Chu Chính gật đầu nhàn nhạt “Vất vả hơn mười năm rồi, cũng nên đến lúc nghỉ ngơi một chút.”
Câu này Kiều Nhã Tư không phản bác, anh thật sự đã cống hiến rấtnhiều suốt những năm qua.
Đúng là nên được nghỉ ngơi rồi.
Đến công ty, Kiều Nhã Tư tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, bỗng nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại nhìn anh.
“Sao Chu Chính nghiêng đầu nhìn cô, hỏi nhẹ nhàng.
Kiều Nhã Tư nhìn anh một lúc mới nói một câu “Cảm ơn anh.”
Về việc cảm ơn điều gì, cả hai đều hiểu rõ.
Bởi vì Chu Chính h0àn toàn có lựa chọn khác. Nếu anh chọn đứng về phía Kiều Oanh, anh đã chẳng từ chức khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao.
Tóm lại, Kiều Nhã Tư nợ anh một lời cảm ơn.
Cảm ơn vì sự quan tâm và thiên vị của anh suốt những năm qua.
Cảm ơn vì anh không đứng về phía Kiều Oanh.
Cảm ơn vì anh đã đứng về phía công lý và pháp luật.
Cảm ơn anh vì đã giúp cô rấtnhiều, rấtnhiềụ
Nói xong câu “cảm ơn”, cô liền xoay người xuống xe, bước đi có vẻ vội vàng.
Chu Chính tựa vào ghế xe, lặng lẽ nhìn cô bước vào cổng công ty.
/1760
|