Kiều Nhã Tư ngẫm lại lời anh “Không đột ngột nghĩa là anh đã có dự định từ trước?”
“Ừ.”
“Từ khi nào?”
“Một năm trước.”
Kiều Nhã Tư “…”
Một năm trước đã định từ chức?
Vậy thì đúng là không đột ngột thật.
Cô không khỏi nhìn anh thêm vài lần, nghĩ sâu ra thì cũng hợp lý. Dù sao thì với vị trí đó, sao có thể nói nghỉ là nghỉ ngay được?
Trừ phi đã lên kế hoạch từ trước, sắp xếp ổn thỏa, nếu không thì không thể dễ dàng rút lui như vậy.
Nên cô tin việc anh đã có ý định từ một năm trước là thật.
“Nhưng tại sao? Anh đi đến vị trí đó đâu phải dễ dàng.”
Dù sao thì Nhật báo Nhân dân từng nói, Chu Chính là người trẻ tuổi nhất giữ vị trí đó kể từ khi thành lập đất nước.
Năng lực xuấtsắc, gia thế xuấtsắc, diện mạo càng xuấtsắc.
Người dân cả nước có thể không nhớ hết các vị lãnh đạo qua từng thời kỳ, nhưng chắc chắn sẽ nhận ra Chu Chính.
Vì anh hội tụ đủ mọi ưu điểm.
Gia thế là nền tảng hỗ trợ, nhưng điều khiến anh nổi bật vẫn là ngoại hình và khí chất.
Dù là một xã hội xem trọng năng lực, nhưng vẫn là một xã hội nhìn mặt.
Kiều Nhã Tư đang đợi anh trả lời. Cô thật sự rấttò mò anh nghĩ gì.
Một vị trí mà ai ai cũng mơ ước, anh không những đạt được ở tuổi còn rấttrẻ, mà còn chủ động từ bỏ ngay khi đang trên đỉnh cao.
Không chỉ mình cô tò mò mà cả mạng xã hội, thậm chí là toàn dân đều đang bàn tán lý do anh đột nhiên từ chức.
Có người nói vì sức khỏe, có người bảo vì biết dừng đúng lúc.
Đủ kiểu suy đoán.
Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán. Ngay cả Kiều Nhã Tư cũng không đoán được vì sao anh làm thế.
“Em rấtmuốn biết à?”
Chu Chính nhìn cô sâu xa rồi hỏi lại.
“Tôi…” Kiều Nhã Tư định lắc đầu, nhưng thật sự cô quá tò mò.
Nên dứt khoát gật đầu “Muốn biết. Nhưng nếu anh thấy không tiện nói thì cũng không sao.”
Dù sao ngay cả nhà họ Chu còn không biết nguyên nhân, không nói cho cô cũng là bình thường.
“Không có gì là không tiện nói cả. Lý do rấtđơn giản.”
Lý do đơn giản?
Kiều Nhã Tư nhìn chằm chằm anh “Vậy là gì?”
“Mệt quá rồi nên muốn về hưu dưỡng g͙ià.”
Kiều Nhã Tư “…”
Gương mặt cô hiếm khi lộ vẻ ngơ ngác kinh ngạc, cứ thế nhìn anh chằm chằm.
Gì cơ?
Anh nói anh mệt quá nên muốn về hưu dưỡng g͙ià?
Nói thật hay đang đùa vậy?
Chu Chính thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô thì dường như khẽ cong môi, thấp giọng nói “Không đùa với em, cũng không nói đùa với ai, tôi chỉ muốn nghỉ hưu thôi.”
Dù anh nói rấtnghiêm túc, nhưng lý do này thật sự, thật sự…
Thật sự khiến cô khó tin nổi
Cô phải nén một lúc mới bật ra được một câu “Nếu người nhà anh hỏi, anh cũng trả lời như vậy à?”
“Tất nhiên. Đây chính là câu trả lời.”
Kiều Nhã Tư lại im lặng một lúc, cuối cùng mở miệng “Được rồi, anh nói sao thì là vậy đi.”
“Nhưng mà, anh mới bao nhiêu tuổi mà đã muốn về hưu rồi? Người ta còn muốn được mời làm tiếp vài năm, sao anh lại đi ngược chiều gió thế?”
“Chắc vì tôi khác người.”
Kiều Nhã Tư “ ”
Cô nhìn anh đầy kinh ngạc, nghẹn lời.
Khoan đã
/1760
|