Nguyễn Thanh Thanh nghe xong thì thở dài “Mọi người đừng nói vậy. Cô Thẩm tuy là trẻ mồ côi, không quen biết ai, nhưng chắc hẳn là đường cùng mới phải…”
Lý Niệm Nhi lập tức hiểu ý, thuận miệng tiếp lời “Đúng vậy, tổng giám đốc Mạnh, hôm cô Thẩm dọn ra ngoài chẳng mang theo một đồng, sao tự nhiên lại ăn mặc sang trọng thế này mà lên được du thuyền? Chẳng lẽ thật sự định quyến rũ…”
“Cút ” Mạnh Tư Thần lạnh lùng cắt ngang, giọng đầy tức giận “Nơi này không phải chỗ cô có thể ở lại.”
Lý Niệm Nhi giật nảy mình, mặt trắng bệch, lập tức quỳ xuống “Thiếu gia tha lỗi, là tôi lỡ lời…”
Mấy người bạn đang còn cười cợt cũng đều đưa mắt nhìn nhau không dám lên tiếng.
Mạnh Tư Thần bị làm sao thế?
Không khí chợt trở nên yên ắng, ngay cả Nguyễn Thanh Thanh cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Tư Thần, đừng giận mà. Niệm Nhi chỉ vô tình nói linh tinh thôi. Cô ấy đã vì em mà chuẩn bị phòng và quà cả đêm, vất vả lắm rồi, để cô ấy ở lại đi.”
Nguyễn Thanh Thanh hơi cúi đầu, tỏ vẻ có lỗi “Còn về phía cô Thẩm, thật ra cũng là lỗi của em. Nếu không phải vì em trở về nước, cô ấy cũng sẽ không tức giận đến mức này, cố tình gây chú ý với anh…”
Mạnh Tư Thần không thể chịu nổi khi bạch nguyệt quang của mình bị tổn thương.
“Không trách em, cho dù cô ta có làm trò gì, anh cũng chẳng thèm để mắt.”
So với mấy người kia nói cô đang quyến rũ người khác, lời của Nguyễn Thanh Thanh nghe có vẻ hợp lý hơn nhiềụ
Trong cùng một ngày ly hôn, Thẩm Tư Ninh lại tình cờ xuất hiện trên du thuyền, lại bị anh ta bắt gặp đúng lúc đang bị quấy rối, chẳng phải là đang cố tình chọc tức, muốn anh ta chú ý đến cô sao?
Mạnh Tư Thần sắc mặt lạnh như băng “Để xem cô ta kết thúc chuyện này thế nào ”
Thẩm Tư Ninh hoàn toàn không biết có người đang chờ xem trò cười của mình, cô lập tức bẻ gãy luôn cổ tay còn lại của Tôn Tiểu Dương.
“Xem ra anh thật sự không hiểu tiếng người rồi.”
Cô dứt khoát đập thẳng ly rượu lên đầu gã đàn ông.
Bốp
Mảnh thủy tinh vỡ vụn hòa lẫn với rượu tequila rơi xuống, trán anh ta lập tức máu me đầm đìa.
Vẻ mặt Thẩm Tư Ninh lạnh tanh “Tỉnh táo rồi thì cút.”
Tôn Tiểu Dương gào thét thảm thiết, ngồi bệt dưới đất, từ đầu tới chân ướt nhẹp thê thảm không tả nổi, đau đến mức nước mắt nước mũi tèm nhem. Cổ tay anh ta bị gãy xương hoàn toàn, máu chảy đầy tay.
“Con khốn, cô điên rồi à? Ra tay trước có biết tôi là ai không?”
Anh ta thở hổn hển, ánh mắt đầy độc ác.
“Mấy người ngu xuẩn các người còn đứng đó làm gì? Còn không mau đánh chết cô ta cho tôi ”
Mấy tên đàn ông lực lưỡng lập tức bao vây Thẩm Tư Ninh, nhếch mép cười dữ tợn.
“Muốn trách thì trách cô dám đắc tội với thiếu gia nhà họ Tôn. Khách sạn Cẩm Vân của họ trải rộng khắp thành phố A, cô có chết thì người ta cũng có tiền mà dẹp yên ”
Bọn họ vừa nói vừa chộp lấy chai rượu định ra tay.
Nhưng trong khoảnh khắc chớp nhoáng, không ai kịp nhìn thấy Thẩm Tư Ninh hành động thế nào. Cô nhanh như cắt cướp lấy chai rượu trong tay một tên, “choang” một tiếng đập vỡ, rồi dí ngay đầu nhọn vào cổ Tôn Tiểu Dương.
“Thì ra có tiền là có thể dàn xếp mọi chuyện à, vậy mạng của anh đáng giá bao nhiêu?”
Thẩm Tư Ninh vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Tôn Tiểu Dương nghe thấy vậy thì chửi ầm lên “Con mẹ nó, cô dám ra tay thì ông đây tuyệt đối sẽ… Á á cứu mạng Xin lỗi, tôi sai rồi Buông tay đi mà á á ”
Cổ anh ta đã bị cứa rách, chỉ cần Thẩm Tư Ninh ấn mạnh thêm chút nữa là mất mạng ngay lập tức.
/947
|