Trước kia cô rất thích màu đỏ ngọc, cũng không phải chưa từng ăn diện, chỉ là mỗi lần như vậy lại bị Mạnh Tư Thần lạnh mặt nói nhìn ngán tận cổ, sau đó yêu cầu cô phải bắt chước Nguyễn Thanh Thanh.
Thẩm Tư Ninh từng nghĩ không sao, chỉ cần anh ta nhớ lại lời hứa năm xưa là được, nên cô đã cố gắng bắt chước hình mẫu bạch nguyệt quang trong lòng anh ta, từ đầu đến chân đều là những màu sắc nhã nhặn, trang nhã.
Thậm chí còn theo yêu cầu của anh ta và cha mẹ chồng mà trở thành một người vợ nội trợ.
Kết quả cuối cùng chỉ nhận được một câu của người nhà họ Mạnh “Không thích chính là không thích.”
Thẩm Tư Ninh nhếch môi cười tự giễụ
“Cậu nói đúng, vẫn là làm chính mình thoải mái nhất.”
Khi cô nói câu này, hoàn toàn không biết ở đầu bên kia boong tàu, Mạnh Tư Thần cũng vừa dắt Nguyễn Thanh Thanh bước lên du thuyền.
Lý Niệm Nhi nịnh bợ nói “Cô Nguyễn cuối cùng cũng về nước rồi, cô không biết đâu, mấy năm nay thiếu gia luôn nhớ thương cô. Thiếu gia còn tự tay chuẩn bị một buổi tiệc bất ngờ cho cô trên du thuyền ”
Nguyễn Thanh Thanh cắn môi lắc đầụ
“Tư Thần, thật ra không cần phải tốn kém như vậy đâu, sẽ khiến người ta bàn tán đấy.”
Mạnh Tư Thần nắm tay cô ta rất kiên định.
“Anh đã ly hôn rồi, không ai dám nói gì cả.”
…
Mọi người lần lượt bước lên boong tàu, Thẩm Tư Ninh và Tần Thi Lan cũng lên du thuyền, quen đường đi thẳng đến tầng ba để dự tiệc tối.
Du thuyền rực rỡ ánh đèn, mang phong cách cổ điển, trụy lạc như đêm Paris. Trên sân khấu trung tâm, âm nhạc vang dội, nhiều người đang nhảy múa cuồng nhiệt.
Tần Thi Lan thấy thế dúi thẳng chìa khóa phòng vào tay Thẩm Tư Ninh.
“Bảo bối, cứ thoải mái hưởng thụ đi, tám người mẫu nam này bảo đảm sạch sẽ, dáng đẹp ”
Thẩm Tư Ninh “Nếu mình nhớ không nhầm thì mục tiêu mình tìm là chuyên gia điều chế nước hoa.”
“Không vội đâu, bữa tiệc còn một tiếng nữa mới bắt đầu, mình đã nhờ người canh chừng nhóm người của Ngưng Phong rồi.” Tần Thi Lan cười hí hửng “Đêm dài lắm, đừng lãng phí nha.”
Cô ấy hất cằm ra hiệu “Mình đi nhảy với anh chàng tóc vàng mắt xanh kia cái đã.”
Thẩm Tư Ninh “…”
Cô ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông kia đang nháy mắt đưa tình với Tần Thi Lan.
Thẩm Tư Ninh cất kỹ chìa khóa phòng, bất lực cười khẽ “Đi đi, mình sẽ chờ cậu ở hội trường bên phải.”
Tối nay cô không có hứng thú gì với đàn ông, nên sau khi gọi một ly tequila thì sang phía bên kia du thuyền vừa uống rượu vừa hóng gió ngắm cảnh đêm.
Kết quả lại gặp vài kẻ không có mắt tìm đến gây chuyện.
“Người đẹp nóng bỏng quá nhỉ, uống rượu ở đây là vì cô đơn không chịu nổi à?”
Thẩm Tư Ninh ngẩng đầu lên nhìn thấy một tên lùn đang huýt sáo dâm đãng về phía mình.
“Nếu cô buồn không có ai nói chuyện, có thể tìm bọn anh giải khuây đấy.”
Phía sau anh ta cũng có bốn, năm tên mặt mũi không đứng đắn.
Tên lùn đi đầu đeo dây chuyền vàng, tay đeo đầy nhẫn đá quý, còn cố ý giơ tay ra gần cô, định chạm vào.
“Anh đây có tiền không thiếu… Á á á á tay tôi ”
Rắc một tiếng.
Thẩm Tư Ninh dễ dàng bẻ gãy cổ tay anh ta.
/947
|