Ngạo mạn, anh chưa từng gặp người phụ nữ nào ngạo mạn đến vậy.
Hoắc Cảnh Xuyên không chút do dự ra tay, chuyển nắm đấm thành chưởng đánh vào khuỷu tay cô.
Cánh tay Thẩm Tư Ninh khẽ gập lại, khiến khẩu súng lệch hướng. Chính khoảnh khắc mất tập trung chưa tới một giây đó, đã tạo cơ hội cho anh phản công.
Chỉ thấy Hoắc Cảnh Xuyên chụp lấy vai cô, là một thế bắt giữ cực kỳ chuẩn xác, khiến Thẩm Tư Ninh cảm thấy xương quai xanh như sắp vỡ vụn. Cô liếm môi nhưng không hề sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy hưng phấn đã lâu không thấy.
Đã bao lâu rồi cô không đánh tay đôi thế này?
Cô không nhớ rõ, chỉ biết ba năm qua ở nhà họ Mạnh cô đã đóng vai con cừu nhỏ ngoan ngoãn, nhưng bản chất vẫn là nữ vương Rắn Đỏ.
Đúng là đàn ông chẳng thể nghe lọt tai chữ “yếu”, vừa nghe xong đã phát điên.
Thẩm Tư Ninh xoay người tung cú đấm ngược vào huyệt thái dương Hoắc Cảnh Xuyên. Ý thức của anh vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, hơi thở cũng lỡ nhịp một giây.
Ra tay toàn là sát chiêu, người phụ nữ này quả thất rất tàn nhẫn.
Hoắc Cảnh Xuyên trở tay đỡ đòn đòn, còn Thẩm Tư Ninh thì bật người lên, mượn lực tường xoay người đẹp mắt, đè anh xuống đất bằng một cú vật qua vai. Nhưng anh lăn người giảm lực, lập tức bật dậy, từ góc hiểm tóm lấy cánh tay cô.
Đầu cô phản ứng kịp, nhưng thân thể thì chậm một nhịp.
Ba năm qua sống yên bình như nước lặng, đúng là đã bỏ bê tập luyện khiến thể lực cô sa sút, đến mức cô bị anh bắt chép hai tay khóa chặt sau lưng, đập mạnh vào tường.
“Hự ”
Thẩm Tư Ninh chưa kịp nhìn rõ mặt anh, chỉ lờ mờ nhìn thấy đường nét góc cạnh rõ ràng và đôi mắt đen nhánh như mực, khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Lý trí của Hoắc Cảnh Xuyên càng ngày càng yếu dần. Mùi hương mai lành lạnh vẫn quanh quẩn bên người, ban đầu còn có thể giúp anh giữ tỉnh táo, nhưng giờ lại như biến thành thuốc kích thích.
Đuôi mắt anh dần đỏ lên, rồi bất ngờ cúi đầu hôn xuống.
Thẩm Tư Ninh hơi nhíu mày, cắn mạnh vào môi anh, khiến trong miệng cả hai người tràn ngập mùi máu tanh.
Đây là một nụ hôn cuồng loạn, hỗn loạn và đầy kịch liệt.
Nhưng dù môi đã rỉ máu, Hoắc Cảnh Xuyên vẫn không chịu buông. Động tác của anh càng thêm thô bạo, hơi thở dồn dập nặng nề.
“Bốp ”
Khi anh đang hỗn loạn, mất kiểm soát, Thẩm Tư Ninh vùng thoát khỏi sự kiềm chế, tung một cú đấm thẳng vào bụng anh, rồi không chút nương tay, đá mạnh vào đầu gối.
Hoắc Cảnh Xuyên không kịp phản ứng, quỳ rạp xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn, lửa nóng lan khắp toàn thân.
Anh thở dốc cố gắng chống người dậy, nhưng sức lực đã cạn kiệt.
Ngay sau đó, khẩu súng lạnh như băng đã dí thẳng vào trán anh.
Thẩm Tư Ninh đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nghiêm nghị mang theo vẻ dò xét.
“Thân thủ cũng được đấy, nhưng chỉ đến thế thôi.”
Xương bả vai của cô vẫn còn đau, cả người thậm chí có thể nói là chật vật.
Nhưng Thẩm Tư Ninh đã rất lâu rồi không được giao đấu một trận sảng khoái thế này.
Cô đưa tay lên tường định bật đèn, muốn nhìn rõ mặt người đàn ông này “Trò chơi kết thúc rồi, là anh không nên trêu vào tôi…”
Thế nhưng vừa chạm vào bức tường lạnh ngắt, cô mới phát hiện thân nhiệt mình cao đến bất thường.
/947
|