Thẩm Tư Ninh bình tĩnh nói "Tay anh đang run đấy."
“Cô cũng to gan lắm.”
Trên người người đàn ông tỏa ra sát khí lạnh thấu xương.
Thẩm Tư Ninh không nói thêm gì, nhưng tay phải đã bắt đầu tích tụ lực.
Cuộc sống yên ổn quá lâu, hiếm khi cô lại cảm nhận được cảm giác nguy hiểm cận kề như thế này.
Lúc này bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hỗn loạn đang bắt đầu dần tiến lại gần.
“Đuổi theo Anh ta trúng loại thuốc mới của tổ chức Ám Dạ, hiệu quả có thể khiến mười người ngã gục, dù có mọc cánh cũng không thoát được, nhân lúc trời còn chưa sáng, mau tìm đi ”
Thẩm Tư Ninh nhíu mày suy nghĩ, có vẻ thật sự đã trúng thuốc.
Sau khi tiếng bước chân rời xa, bàn tay đang dí súng vào thắt lưng cô cũng bắt đầu run lên nhẹ nhẹ, thậm chí không cầm chắc được khẩu súng.
“Tôi không thích lo chuyện bao đồng. Đêm nay coi như không nhìn thấy gì.”
Thẩm Tư Ninh không có chút hoảng loạn nào vì bị uy hiếp.
“Hơn nữa nếu không muốn vết thương bị nhiễm trùng, tốt nhất nên đến bệnh viện sớm đi.”
Dù trong bóng tối không thấy gì, cô vẫn nhạy bén ngửi được mùi máu tanh.
Nhưng đối phương lại lạnh lùng nói “Nếu không muốn chết, thì đừng tự cho là thông minh.”
Giọng nói của người đàn ông nghe rất dễ chịu, trầm thấp đầy từ tính, cuối câu lại mang chút khàn khàn. Có lẽ do tác dụng thuốc, trong giọng nói còn ẩn chứa chút run rẩy không dễ nhận ra.
Thẩm Tư Ninh nhếch môi “Tất nhiên.”
Ngay lúc nói lời này, ngón tay cô đã siết chặt thành nắm đấm.
Còn Hoắc Cảnh Xuyên thì cả người ngày càng nóng ran không chịu nổi.
Anh rũ mi mắt, điều chỉnh nhịp thở, từ góc nhìn này có thể thấy một đoạn cổ trắng nõn dưới mái tóc búi gọn của người phụ nữ, mảnh mai đến mức như có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào.
Nhưng cô lại quá bình tĩnh, thậm chí còn đang mỉm cười.
Tác dụng thuốc còn mạnh hơn anh tưởng, tầm mắt bắt đầu mờ dần, chỉ có mùi hương lạnh mát của mai vẫn quẩn quanh bên người, tạm thời giúp anh xua bớt lửa nóng trong người.
Chính trong khoảnh khắc lơ đễnh ngắn ngủi đó của anh, đối với Thẩm Tư Ninh là đủ rồi.
Bốp.
Cô tung một cú thúc khuỷu tay, tay phải theo cánh tay người đàn ông trượt xuống, lập tức khóa cổ tay anh lại, ngón tay thon dài ấn mạnh vào huyệt trên tay đối phương.
Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn và vững vàng. Chỉ trong tích tắc, cô đã cướp được khẩu súng.
Trong vài giây ngắn ngủi, cục diện giữa hai người đã hoàn toàn đảo ngược.
Thẩm Tư Ninh dùng đầu ngón tay khẩy nhẹ vào cò súng, khẩu súng bạc vẽ thành một đường cong hoàn mỹ trong bóng tối, rồi rơi gọn vào tay cô, dí thẳng vào ngực anh.
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn người phụ nữ vừa bị anh khống chế giờ lại đang mỉm cười tự tin.
“Đừng tùy tiện cầm cái này đi hù dọa người khác, lỡ bóp cò thì không vui đâụ”
Tư thế cầm súng của Thẩm Tư Ninh vừa chuẩn vừa thành thạo.
“Bị người ta bỏ thuốc à? Có vẻ trình độ vẫn chưa đủ. Anh yếu thật.”
/947
|