"Tất nhiên rồi, tôi có lừa ông bao giờ đâu?" Tô Lan đỡ ông ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ lên ngực ông, cười dịu dàng "Thủ Hằng, dù tôi và Tiểu Niệm bình thường không mấy hòa hợp, nhưng dù sao con bé cũng là con gái anh. Người ta nói yêu ai yêu cả đường đi lối về, tôi đâu thể hại nó."
"Tôi thấy Ân Ân đã có nơi có chốn, mà con bé Tiểu Niệm vẫn bươn chải bên ngoài, tôi rất lo lắm."
"Giới giải trí hỗn loạn thế nào ông cũng biết mà, cưới sớm là tốt, có gia đình rồi thì con bé sẽ không còn chạy nhảy lung tung nữa, ông chẳng lẽ muốn nhìn nó cứ mãi lăn lộn như vậy sao? Với tình cảnh hiện tại của nó, dù chỉ lấy được một người đàn ông bình thường cũng còn tốt hơn là bị người khác bao nuôi."
Bố Cố ngước lên nhìn bà, nhíu mày chặt hơn, môi mấp máy yếu ớt "Tiểu Niệm thật sự bị người ta bao nuôi sao? Nó không phải loại con gái hám lợi, sao có thể..."
"Ân Ân và Tử Ngôn đều tận mắt nhìn thấy ngay dưới nhà chúng ta, chưa kể dạo gần đây tin tức trên báo, ông cũng thấy rồi còn gì? Không có lửa làm sao có khói, với vị trí của con bé, nếu không phải bị người ta bao nuôi, thì làm sao tiếp xúc được với những người có địa vị như thế?"
Bố Cố nghẹn lời, không biết phản bác ra sao.
Đúng vậy, ông cũng đã đọc những tin tức đó.
Nhớ lại chuyện Tiểu Niệm giúp ông trả nợ 5 triệu, còn sắp xếp cho ông vào khoa VIP của bệnh viện, người đàn ông tặng ông những món quà đắt tiền…
Lệ Nam Thành.
Cái tên này ông không thể không biết.
Người quyền thế nhất ở Nam Thành, đứng trên đỉnh cao, là người mà những kẻ bình thường như họ cả đời không thể tiếp cận.
Nếu không phải Tiểu Niệm có quan hệ đặc biệt với người này, tại sao anh ta lại cho con bé mượn tiền, còn để bệnh viện đối xử đặc biệt với ông?
Ông không thể chấp nhận con gái mình làm t̠ình nhân của người khác.
Dù cho người bao nuôi Tiểu Niệm có là Lệ Nam Thành, ông cũng không thể chấp nhận.
Con gái yêu quý của ông, phải được cưới hỏi đàng hoàng, chứ không phải làm người tình lén lút của ai đó.
...
Tại nhà hàng Kim Cảng, tầng ba.
Cố Tiểu Niệm theo địa chỉ bố cô cung cấp, đến khu vực dùng bữa ở tầng ba.
Nhân viên phục vụ dẫn cô đi "Cô Cố, mời đi lối này."
Trước khi đến cuộc gặp mặt này, Cố Tiểu Niệm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết rằng Tô Lan sẽ không giới thiệu cho cô một người đàn ông tử tế.
Nhưng khi cô đến bàn 101 và nhìn thấy người đàn ông ngồi trước mặt, cô vẫn không khỏi sững sờ.
Đó là một ông già khoảng hơn sáu mươi tuổi.
Thấp, béo, xấu và hói.
Nghĩ đến lời Tô Lan giới thiệu là "tinh anh trẻ trung du học nước ngoài", cô bật cười lạnh trong lòng.
Hóa ra cô đã đánh giá thấp mức độ trơ trẽn của Tô Lan.
Cô nghĩ cùng lắm cũng chỉ là một người đàn ông trung niên phát tướng, nhưng không ngờ Tô Lan lại giới thiệu cho cô một ông già.
"Cô là… cô Cố Tiểu Niệm phải không?"
Ông già nhận ra Cố Tiểu Niệm, đôi mắt đục ngầu lập tức sáng lên, nhìn cô từ đầu đến chân với vẻ hài lòng.
Ánh mắt của ông ta dò xét cô giống như đang đánh giá một món hàng, tràn đầy tính toán và ranh mãnh.
|
/599
|

