Dù là anh hay Cố Ân Ân, cô cũng không muốn gặp lại họ nữa.
Bất cứ chuyện gì liên quan đến hai người họ, cô đều không muốn biết, cũng không muốn dính dáng gì.
...
Hành lý của Cố Tiểu Niệm không nhiều, nên việc thu dọn cũng không mất nhiều thời gian.
Nửa tiếng sau, cô đã thu xếp xong hết đồ đạc. Khi đang định kéo vali xuống lầu, cô nhận được cuộc gọi từ bố.
"Bố à."
"Tiểu Niệm, con không ở công ty đúng không? Gần đây con có bận không?"
"Những ngày này con đang nghỉ, không bận lắm, bố có chuyện gì không?" Nhận được cuộc gọi từ bố, trong lòng Cố Tiểu Niệm cảm thấy vui, giọng nói dịu dàng hỏi.
"Không bận thì tốt, vậy có thể dành chút thời gian rồi, con còn nhớ chuyện mà dì Tô của con nói với con dạo trước không?"
Cố Tiểu Niệm ngay lập tức có dự cảm không tốt.
"Bố à, con..."
Cô đã quên mất chuyện dì Tô từng nhắc đến, và cũng không nghĩ rằng mình thực sự phải đi xem mắt người đàn ông đó.
Cô thậm chí không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra, người mà dì Tô sắp xếp cho cô sẽ là kiểu đàn ông gì.
Bố ngắt lời cô, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất kiên quyết, không thể chối từ "Cậu ấy vừa về nước, bố và dì Tô đều thấy cậu ấy có điều kiện tốt, rất hợp với con, giờ con không bận thì sắp xếp thời gian gặp cậu ấy đi."
"..."
Cố Tiểu Niệm cảm thấy đau đầu, cô xoa trán nói "Bố à, con còn trẻ, không cần vội vàng đi xem mắt. Hơn nữa, làm nghề của con, phần lớn thời gian ở bên ngoài, bận công việc còn không hết, đâu có tâm trí để yêu đương."
"Nói vậy tức là con định cả đời không lấy chồng sao?"
Chương kết thúc
"Con không có ý đó." Cố Tiểu Niệm xoa xoa trán, thở dài, bất lực nói "Khi nào thấy thích hợp, con sẽ cân nhắc đến chuyện hôn nhân, nhưng không phải bây giờ."
"Dì Tô nói đúng đấy, khi còn trẻ, xinh đẹp thì nên tìm một người tử tế. Đến khi con lớn tuổi, liệu còn có người để con chọn nữa không? Công việc dù có quan trọng đến đâu cũng không bằng hạnh phúc cả đời của mình."
"Nhưng mà..."
"Bàn 101 tầng 3 của nhà hàng Kim Cảng, bố và dì Tô đã sắp xếp địa điểm, thời gian hẹn gặp rồi. Con không đi, chúng ta biết ăn nói thế nào với người ta? Nếu con thấy không tiện, thì để người đó đến gặp con ở chỗ của con cũng được..."
"Đừng Con sẽ đi, con sẽ đi mà."
Nghe bố định đưa người ta đến tận nhà, Cố Tiểu Niệm lập tức nhượng bộ.
Nghe cô đồng ý, bố Cố hài lòng "Trang điểm đẹp một chút, tạo ấn tượng tốt với người ta."
Cố Tiểu Niệm vừa bực vừa bất lực "Con biết rồi, thôi được, cứ vậy đi."
Cúp điện thoại, nghĩ đến những điều bố vừa nói, đầu cô lại bắt đầu đau nhức.
Nếu người gọi là Tô Lan, cô sẽ chẳng thèm bận tâm.
Nhưng người gọi là bố cô, dù trong lòng không thoải mái, không muốn, cô cũng không nỡ từ chối.
...
Tại nhà họ Cố.
Sau khi bố Cố đặt điện thoại xuống, Tô Lan nóng lòng hỏi "Sao rồi, con bé đồng ý chưa?"
"Ừ."
Một tia sáng lóe lên trong mắt Tô Lan, bà mỉm cười "Vậy thì tốt, con bé cũng biết điều, nếu nó không đi, tôi không biết nói gì với người ta."
Bố Cố khẽ nhíu mày, có chút không yên tâm hỏi "Là do bà nhiều lần khẳng định người này tốt nên tôi mới để Tiểu Niệm gặp, bà chắc chắn là người đó đáng tin chứ?"
|
/599
|

