Kiếp Này Trả Nợ, Kiếp Sau Không Gặp

Chương 20

/1390



Bạch Vị Ương thở dài sâu thẳm  "Anh, anh thay đổi đến mức em sắp không nhận ra nữa rồi."


Bạch Trình An cười lớn, trong nụ cười xen lẫn tức giận và không cam lòng.


"Tôi thay đổi? Vậy cô có biết tôi vì cái gì mà thay đổi thế này không?"


Lần đầu tiên gặp cô, cô mặc bộ quần áo không vừa người, run rẩy đứng đó, hai tay luống cuống nắm chặt vạt áo. Đầu cúi thấp, cả người mảnh mai như một đóa hoa nhỏ, gió thổi qua là gãy.


Một lát sau, cô rụt rè ngẩng đầu lên. Đập vào mắt anh là đôi mắt ướt át như nai con, lấp lánh, nhưng chứa đựng nhiều hơn là sự sợ hãi và bất lực. Khoảnh khắc ấy, trong lòng anh nảy sinh một lời thề  Cô gái này, anh sẽ bảo vệ cả đời. Cả đời quá dài, anh bảo vệ mãi, cuối cùng lại để mất.


Vì có một ngày, cô nói với anh  "Anh, em chưa bao giờ thích anh. Em luôn xem anh là anh trai "


Khoảnh khắc đó, thế giới của anh sụp đổ. Anh không ngờ rằng cô gái anh yêu thương, cưng chiều hơn mười năm lại giáng cho anh một đòn chí mạng như vậy.


Anh túm lấy ngực áo cô, chất vấn một câu  "Bạch Vị Ương, anh đối xử tốt với em như vậy, trái tim em đâu rồi?"


Tưởng rằng nhẫn tâm quên đi là có thể quên. Ai ngờ, hơn mười năm sớm tối bên nhau, Vị Ương đã như một chiếc xương sườn trong cơ thể anh, là một phần không thể cắt bỏ.


Chỉ cần nghĩ đến việc cô ngủ chung giường với một người đàn ông khác 


Anh đau lắm 




Bạch Vị Ương nhìn khuôn mặt méo mó vì tức giận của người đàn ông, trong lòng thầm thở dài nặng nề. Tình cảm anh dành cho cô, cô hiểu rõ hơn ai hết. Không thể đáp lại, là vì cô sợ Tào Tĩnh buồn lòng.


Tào Tĩnh đã cho cô một mái nhà, một tuổi thơ yên ổn, và cuộc sống không lo cơm áo. Những ân tình này, cô phải báo đáp.


Bạch Trình An thấy cô im lặng, cười lạnh  "Bạch Vị Ương, tôi hỏi lại lần nữa, cô chắc chắn không nhận dự án của tôi chứ?"


"Anh?"


"Nếu cô không nhận, từ nay đừng gọi tôi là anh nữa. Tôi không có em gái như cô."


Bạch Vị Ương ngẩng phắt đầu, nhìn anh chằm chằm một lúc lâụ Đôi mắt trong veo của cô phủ một lớp sương mỏng.


Sau hồi giằng xé, cô mở miệng  "Thôi được."


Bạch Trình An nhìn cô thật sâu, trên mặt không chút vui mừng, để lại một câu rồi quay người rời đi.


"Tôi sẽ bảo trợ lý gửi tài liệu qua email cho cô."


Bạch Vị Ương nhìn theo bóng lưng anh, cơ thể vô lực dựa vào tường, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.


Bạch Vị Ương tốt nghiệp trường ngoại ngữ, có bằng thạc sĩ, chuyên ngành tiếng Ý. Thực ra, với quan hệ của nhà họ Bạch, vào Bộ Ngoại giao không phải việc khó, nhưng cô từ chối, dựa vào năng lực tự mình làm phiên dịch ở viện phiên dịch.


Qua vài năm lăn lộn, trình độ chuyên môn của cô trong lĩnh vực phiên dịch tiếng Ý tại đế đô thuộc hàng top, nên nhiều công ty lớn thường tìm đến cô cho những dịp quan trọng.


Công ty của Bạch Trình An có nhiều giao dịch với người Ý, trước đây cũng luôn là cô hỗ trợ phiên dịch. Dù quy trình và tài liệu đều quen thuộc, cô vẫn rất nghiêm túc chuẩn bị cho buổi phiên dịch ba ngày saụ


Với một người phụ nữ, khi nhà mẹ đẻ và hôn nhân đều không đáng tin, sự nghiệp là chỗ dựa vững chắc nhất.


Chiều tà. Bạch Vị Ương mang theo tài liệu về Ôn Trạch.


Tề Nguyệt đứng đón ở cửa, mặt không chút biểu cảm  "Thiếu phu nhân về rồi."


"Ừ."


Bạch Vị Ương đã quen với sự lạnh nhạt và soi mói của bà ta, đáp lại cũng nhàn nhạt.




/1390

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status