Ánh mắt Lăng Túc dần tỉnh táo, lạnh lùng liếc Cố Gia một cái. Nhưng Cố Gia chẳng hề sợ hãi, vẫn mở to mắt, đầy hứng thú.
"Lăng Túc, chuyện này rất quan trọng với bệnh tình của cậụ Cậu không được giấu tôi, tôi là bác sĩ chính của cậu, tôi có quyền biết "
Lăng Túc lật người, không thèm để ý đến anh, ồn ào chết đi được. Phía sau hắn, ánh mắt đầy hứng thú của Cố Gia dần trở nên đắng chát. Người bạn thân này của anh mang trong lòng quá khứ quá đen tối. Nếu có thể, anh thật sự hy vọng mình có thể chữa lành cho hắn. Dù không phải anh, bất kể là ai, chỉ cần kéo được Lăng Túc ra khỏi vũng bùn ẩm ướt u tối ấy, Cố Gia anh tuyệt đối sẽ cảm ơn cả nhà cô ta
Sau khi Lăng Túc lái xe rời đi, suốt hai ngày, hắn không xuất hiện thêm lần nào. Bạch Vị Ương mừng thầm trong bụng, tự do tự tại chuẩn bị đi làm. Công việc của cô là phiên dịch viên.
Sáng sớm, ăn sáng xong. Bạch Vị Ương lái xe đến viện phiên dịch, chào hỏi đồng nghiệp tình cờ gặp trên đường.
"Vị Ương, cô đi làm lại rồi à? Việc nhà ổn thỏa hết chưa?"
"Ừ, không sao nữa rồi."
Bạch Vị Ương đến chỗ quản lý xin hủy nghỉ phép. Ông Ngụy mập mạp, quản lý của cô, quan tâm hỏi "Có cần nghỉ thêm hai ngày không? Dạo này viện cũng không có dự án gì gấp."
"Không cần đâu, tôi xử lý xong hết rồi."
Bạch Vị Ương cười cảm kích, cảm ơn ông lần nữa, rồi ra về chỗ ngồi của mình.
Đúng vậy, cô đã xin nghỉ việc cá nhân.
Bạch Vị Ương thầm mừng, may mà cô xin nghỉ việc cá nhân, may mà không nói với đồng nghiệp rằng cô nghỉ để đi kết hôn.
Cuộc hôn nhân đó thì tính là gì chứ?
"Vị Ương, dự án trước cô làm tốt lắm, nhất là mấy thuật ngữ chuyên ngành, khách hàng rất hài lòng. Nhớ đừng tự buông lỏng bản thân nhé."
"Dạ, chị Tần, tôi sẽ cố gắng."
Bạch Vị Ương hít sâu một hơi, tràn đầy ý chí.
Cô vẫn còn sự nghiệp mình yêu thích, hôn nhân đâu phải toàn bộ cuộc đời cô, sao phải để tâm quá nhiều?
Giữa trưa, chị Tần bảo cô đến chỗ giám đốc Ngụy. Bạch Vị Ương đẩy cửa phòng giám đốc, khuôn mặt rạng rỡ đầy sức sống lập tức tối đi vài phần.
"Vị Ương đến rồi à? Anh Bạch có một dự án cần người phiên dịch, giao cho cô đấy. Dù sao hai người cũng quen làm việc với nhau rồi."
Bạch Vị Ương mím môi, nhìn Bạch Trình An ngồi trên sofa, không nói gì.
Bạch Trình An cười với giám đốc Ngụy "Giám đốc, tôi có thể nói riêng với Vị Ương được không? Con bé này đang giận tôi đấy."
Giám đốc Ngụy cười ha hả "Được thôi, anh em trong nhà thì làm gì có thù qua đêm."
Cửa đóng lại, văn phòng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Bạch Vị Ương nhắm mắt một chút "Anh, anh đổi người khác đi."
"Sao, lấy chồng rồi, đến việc của anh trai cũng không muốn nhận nữa à?"
"Không phải…"
"Vậy là gì?"
Bạch Trình An nheo mắt "Có phải cô còn muốn hỏi ý kiến Lăng Túc không? Cô yêu hắn đến vậy sao? Nghe lời hắn đến vậy sao?"
Đôi mắt đỏ ngầu của Bạch Trình An khiến Bạch Vị Ương có chút sợ hãi. Trong lòng cô thoáng hoảng hốt. Anh trai trong ký ức của cô không phải như thế này. Người anh dịu dàng, chu đáo, luôn che chở cho cô, sao lại biến thành bộ dạng bây giờ?
/1390
|