Bạch Trình An nhanh chóng bước xuống, giọng điệu lộ rõ sự kích động, đứng chắn trước mặt hai người.
"Anh."
Bạch Vị Ương khẽ gọi, mắt Tào Tĩnh lóe lên một tia, rồi cũng cười theo.
"Vị Ương đến cùng chồng nó. Bố con không ở nhà, mẹ đang định bảo con xuống tiếp Lăng Túc đây."
Ánh sáng trong mắt Bạch Trình An dần lụi tắt. Chồng của Vị Ương…
"Mẹ, con muốn nói vài câu với Vị Ương." Mắt Bạch Trình An không rời khỏi Bạch Vị Ương dù chỉ một giây.
Tào Tĩnh hít một hơi "Được thôi, nhưng nhanh lên, Lăng Túc đang đợi nó đấy."
Khi Tào Tĩnh rời đi, Bạch Vị Ương rõ ràng thấy ánh mắt cảnh cáo của bà. Cô cúi đầụ Còn gì để cảnh cáo nữa chứ? Cô đã sớm nhận ra thân phận của mình rồi…Đợi Tào Tĩnh khuất bóng, Bạch Trình An lập tức nắm tay cô, kéo mạnh cô lên lầụ
"Anh, anh tìm em có chuyện gì?"
Bạch Vị Ương hất tay anh ra, giọng nhàn nhạt. Dù môi khẽ cười, ánh mắt lại sắc như dao. Cô biết ánh mắt này sẽ làm anh đau, nhưng cô buộc phải làm vậy.
Quả nhiên, mặt Bạch Trình An méo mó vài lần, nghiến răng "Bạch Vị Ương, em nhất định phải dùng giọng điệu này nói chuyện với anh sao?"
Khuôn mặt nhợt nhạt vì say xỉn của anh khiến Vị Ương không dám nhìn thêm, nghiêng đầu đi "Anh, giờ không còn như trước nữa."
"Khác ở đâu?"
Bạch Trình An bất ngờ gầm lên "Dù em lấy chồng, em vẫn là em gái anh "
"Đúng vậy, em là em gái anh. Vậy anh cũng hãy đối xử với em như một người anh đúng nghĩa, đừng làm mẹ buồn." Bạch Vị Ương tiếp lời.
Bạch Trình An sững sờ nhìn cô, ánh mắt tràn đầy khó tin. Từ bao giờ, cô trở nên bình thản như mây trôi gió thoảng thế này, như thể tình cảm hơn mười năm gắn bó giữa họ, với cô, nhẹ tựa lông hồng. Bạch Vị Ương biết lời mình làm anh tổn thương, nhưng vẫn làm ngơ.
"Anh, con người không thể mãi sống trong quá khứ. Chúng ta đều đã lớn rồi."
Mắt Bạch Trình An đỏ ngầu, hai tay buông thõng siết chặt thành nắm đấm. Một lúc lâu sau, anh bước tới một bước, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Vị Ương, em lớn rồi, nhưng anh vẫn sống trong quá khứ, không quên được, cũng không muốn quên."
Lời này như một cây kim mảnh mà nhọn, đâm mạnh vào tim Bạch Vị Ương mấy nhát. Khuôn mặt cô lập tức trắng bệch như tờ giấy. Năm cô mười hai tuổi, được nhà họ Bạch nhận nuôi, chính người đàn ông trước mặt này đã ở bên cô qua những ngày tháng khó khăn nhất.
Hai người không cùng huyết thống, sớm tối bên nhaụ Anh yêu chiều cô, quan tâm cô, từng chút từng chút sưởi ấm trái tim lạnh giá của cô.
Tuổi mới lớn, anh lại sở hữu vẻ ngoài tuấn tú như vậy, làm sao cô không rung động được. Nhưng vì thân phận anh em, cô cẩn thận giấu kín tình cảm của mình. Chỉ là, chút tâm tư ấy không qua nổi mắt Tào Tĩnh.
Tào Tĩnh gọi cô vào phòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, khóe mày và khóe miệng đều lộ vẻ khinh miệt.
Bà nói "Vị Ương, mẹ nhận nuôi con không phải để con quyến rũ con trai mẹ. Nếu con thật sự làm vậy, con không xứng làm con gái mẹ. Nhớ kỹ lời mẹ, tránh xa con trai mẹ ra. Mẹ có thể cho con tất cả những gì con có bây giờ, cũng có thể lấy lại hết."
Cô không thể quên vẻ mặt khinh bỉ của Tào Tĩnh khi nói những lời này, như thể cô chỉ là một con kiến, bà chỉ cần bóp nhẹ là có thể khiến cô tan xương nát thịt.
Cô sợ hãi, xấu hổ cúi đầu, run rẩy nói "Mẹ, con sai rồi."
"Anh vợ, anh không muốn quên cái gì vậy?"
Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang, kéo Bạch Vị Ương ra khỏi dòng hồi ức. Cô quay người lại.
Ánh mắt Lăng Túc như lưỡi dao phóng tới, khiến cô không thể trốn tránh. Thái độ cao ngạo của hắn càng như đã nhìn thấu mọi thứ. Hành lang lập tức chìm vào tĩnh lặng, dường như tiếng thở và nhịp tim đập mạnh vô hạn.
/1390
|