Kiếp Này Trả Nợ, Kiếp Sau Không Gặp

Chương 11

/1390



Dù là về thăm nhà, cũng phải ba ngày sau chứ.


Lăng Túc lười biếng ngả người ra sau  "Sau này tôi không rảnh, hoặc hôm nay đi, hoặc không đi luôn."


"…"


Bạch Vị Ương cắn môi. Tên này, tuyệt đối cố ý  Hắn chỉ muốn tìm mọi cách khiến cô khó chịu mà thôi.


"Được, vậy hôm nay đi."


Nhà lớn họ Bạch. Tào Tĩnh thấy Bạch Vị Ương và Lăng Túc xuất hiện, rõ ràng giật mình.


"Vị Ương, sao các con lại…"


"Mẹ, bọn con chỉ về thăm chút thôi, để mọi người yên tâm."


Bạch Vị Ương cười đúng mực giải thích, nhưng trong mắt Tào Tĩnh lóe lên nghi hoặc, vội bảo người pha trà tiếp đãi. Lăng Túc liếc Bạch Vị Ương, khóe môi cong lên đầy khinh miệt khiến cô giật thót. Người đàn ông này, định làm cô mất mặt ở nhà họ Bạch sao?


"Lăng Túc, không biết hôm nay các con về, cũng chưa chuẩn bị gì chu đáo để tiếp đãi. Tôi nói vài câu với Vị Ương, cậu không phiền chứ?"


"Mẹ cứ tự nhiên " Lăng Túc mỉm cười.


Tào Tĩnh thân mật kéo Bạch Vị Ương sang một bên. Quay người lại, nụ cười như mẹ hiền lập tức biến thành chất vấn.


"Sao hôm nay lại về?"




Bạch Vị Ương nói  "Không có gì đâu, chỉ sợ sau này không có thời gian về thăm mọi người."


Ánh mắt dò xét của Tào Tĩnh lướt qua lại trên khuôn mặt Bạch Vị Ương, như thể đang cân nhắc xem lời cô nói có bao nhiêu phần thật. Da đầu Bạch Vị Ương tê dại. Ánh mắt này, bao năm qua cô đã quen chịu đựng.


Nhà họ Bạch đối xử với cô rất tốt, cho cô cuộc sống vật chất xa hoa, nâng niu như công chúa, nhưng chưa bao giờ khiến cô cảm nhận được hơi ấm gia đình. Mãi mãi cao cao tại thượng, mãi mãi kiểm soát từng hành động của cô. Bạch Vị Ương siết chặt nắm tay, âm thầm chịu đựng sự săm soi của Tào Tĩnh.


"Dù giờ con đã lấy chồng, nhưng rốt cuộc vẫn mang họ Bạch. Con nên biết rõ thân phận của mình."


Giọng Tào Tĩnh chậm rãi, âm điệu nhẹ nhàng xen lẫn sự áp đặt mạnh mẽ mà Bạch Vị Ương quá quen thuộc.


"Sự trợ giúp của Lăng Túc rất quan trọng với nhà họ Bạch. Con không muốn làm bố con thất vọng, đúng không?"


"Con biết."


Bạch Vị Ương khẽ đáp, như bao lần trước vẫn ngoan ngoãn vâng lời, khiến Tào Tĩnh hài lòng gật đầụ


Bà đưa tay xoa đầu cô, như một người mẹ yêu thương con gái, nở nụ cười rạng rỡ.


"Mẹ biết mà, con là đứa trẻ ngoan, nên chúng ta mới thương con như vậy."


"…"


Ngực cô nghẹn lại, như không thở nổi. Bạch Vị Ương muốn hít sâu một hơi, nhưng cổ họng như bị ai bóp chặt. Bất ngờ, một người từ trên cầu thang bước xuống.


"Mẹ, ai đến vậy?"


Da đầu Bạch Vị Ương căng lên. Khi cô kịp phản ứng, Tào Tĩnh đã rút tay lại.


"Là Vị Ương. Con tỉnh rồi à? Uống nhiều rượu vậy có đau đầu không? Có muốn lên nghỉ thêm chút không?"


"Vị Ương "




/1390

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status